Chương 104: [Dịch] Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Trần Trường Sinh với hồi ức kiếp trước về Lãnh Thanh Tùng

Phiên bản dịch 7580 chữ

Vẻ mặt Âu Dương như cha chết mẹ chết mà theo đám người quay về Tiểu Sơn phong.

Sau khi quay về Tiểu Sơn phong cả đám tập chung lại rồi ném Hồ Đồ Đồ vào ngâm trong nồi thuốc, Tiêu Phong ngồi trông lửa, bốn người cùng bắt đầu thảo luận về chuyến đi tới bí cảnh tiên nhân lần này.

Tiêu Phong vừa thêm củi vừa nhìn các sư huynh đang ngồi thảo luận trước bàn đá dưới tàng cây, trong mắt chợt lóe sự hâm mộ, khi nào mình mới có thể có thực lực cùng ngồi với các sư huynh để trò chuyện vui vẻ đây.

Nhưng mình cũng có con át chủ bài không tồi, những ngày khổ luyện không hề uổng phí, ít nhất bây giờ mình đã coi như có nội tình!

Tiêu Phong nhẹ nhàng siết chặt thanh củi trong tay, mu bàn tay vốn thon dài chậm rãi mọc ra vảy, rồi một điểm sáng lóe lên, rồi lại tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.

"Tiểu sư đệ, nóng quá à! Ta sắp bị ngươi luộc chín rồi!" Hồ Đồ Đồ ngồi trong nồi, mặt mướt mồ hôi không còn chút sức lực nào mà nằm dựa vào thành nồi, nói với Tiêu Phong.

Tiêu Phong lấy lại tinh thần, vội vàng xin lỗi Đồ Đồ, rồi lại chú ý nhiệt độ lửa, chờ tiểu sư tỷ ngâm xong mình còn được uống nữa.

Mình không phải biến thái, mình cũng không thích uống thứ này, là do tu luyện nên cần phải uống, uống thứ này mới tốt cho mình, là Tam sư huynh bảo mình uống!

Tiêu Phong bị ngọn lửa hun đỏ bừng, trong đầu không ngừng tự thôi miên bản thân.

Âu Dương chống hai tay lên bàn, nhìn lướt qua ba tên nghịch tử một vòng, cuối cùng dừng mắt trên người Bạch Phi Vũ rồinói: "Tiểu Bạch, lúc ngươi chưa lên núi có từng gặp lão già ăn mày nào kể cho ngươi về chuyện liên quan tới bí cảnh tiên nhân không?"

"???"

Bạch Phi Vũ mặt đầy khó hiểu nhìn Âu Dương, lần trước mình chỉ nói bậy nói bạ là tình cờ gặp phải một lão già ăn mày để kể chuyện đại tu sĩ tu thể ở thượng cổ thế nào mà thôi.

Ai có khả năng cứ trùng hợp gặp được một tên ăn mày giả heo ăn thịt hổ cái gì cũng biết như vậy?

Còn ngôi mộ kia của mình, ngay cả mình cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, kiếp trước mình chết vội vội vàng vàng, làm gì có thời gian xây mộ cho bản thân?

Ai lập mộ cho mình là câu hỏi ngay chính Bạch Phi Vũ cũng không biết câu trả lời.

Thấy Bạch Phi Vũ lắc đầu, Âu Dương thầm nói một câu đáng tiếc, vốn cho rằng ít nhất tiểu Bạch cũng biết một chút gì đó về mộ phần của mình, không ngờ ngay cả bên trong mộ mình có gì tiểu Bạch cũng không biết, đúng là vô trách nhiệm.

"Khụ khụ... Ờ, sư huynh, thật ra trước kia ta từng gặp một lão già ăn xin trên núi, từng nghe một chút chuyện liên quan tới bí cảnh tiên nhân!" Trần Trường Sinh giơ tay mở miệng nói.

"???"

Bạch Phi Vũ kinh ngạc nhìn về phía Trần Trường Sinh, thật sự có người may tới mức gặp phải lão già ăn mày này?

Lãnh Thanh Tùng cũng ngạc nhiên, lúc ở Phong Diệp thành mình cũng từng làm ăn mày rồi mà sao chưa gặp loại chuyện đó bao giờ?

Lúc này u Dương mới nhớ ra lão tam là người trùng sinh quay về quá khứ, thế thì sao lại không biết chuyện liên quan tới bí cảnh tiên nhân được, về phần cái lý do sứt vẹo này của lão tam, Âu Dương hoàn toàn không quan tâm.

Nhìn Trần Trường Sinh, Âu Dương vội giục: "Lão tam, mau nói cho bọn ta nghe đi."

Trần Trường Sinh khụ một cái, giả vờ nhớ lại, thực chất là đang cân nhắc cách để nói về chuyện bí cảnh tiên nhân này với điều kiện tiên quyết là không làm lộ thân phận của mình thế nào.

"Theo ta được biết là khi bí cảnh tiên nhân xuất hiện, mặc kệ là giới tu hành ở bất kì đâu cũng đều có thể nhìn thấy được, bởi vì bản thân bí cảnh tiên nhất chính là một thế giới, bí cảnh tiên nhân là thế giới con do các đại năng thời kỳ thượng cổ mở ra mà thôi." Trần Trường Sinh vừa giả vờ nhớ lại, vừa nói.

Bạch Phi Vũ gật nhẹ, Trần Trường Sinh nói không hề sai, bí cảnh tiên nhân nói trắng ra đúng là có ý nghĩa này, xem ra lão ăn mày mà Tam sư huynh gặp phải đúng thật có chút vốn liếng.

Trần Trường Sinh lại nói tiếp: "Bên trong bí cảnh tiên nhân có đủ loại bảo vật do đại năng thượng cổ để lại, ví dụ như bí tịch, truyền thừa, pháp bảo, thiên tài địa bảo... Thực chất mỗi tòa bí cảnh tiên nhân đều đại diện cho một khu vực đầy ắp cơ duyên lớn!"

"Nhưng ta cảm thấy, theo như lời của tông chủ Kiếm tông Thái A, nếu một tòa bí cảnh tiên nhân mở ra là để tìm người kế thừa thì các ngươi đoán thể xem, bên trong tòa bí cảnh sẽ có thứ gì?" Trần Trường Sinh cố tình gợi ý mà nói.

Âu Dương giả vờ ngớ ngẩn đáp lại: "Còn có thể có gì nữa? Đương nhiên là truyền thừa."

". . ."

Trần Trường Sinh và hai người khác liếc nhìn nhau, đại sư huynh nhà mình đôi lúc thì giả ngu, nhưng cũng có đôi lúc lại ngu thật.

Âu Dương nhìn vẻ mặt ngày càng quái dị của ba tên nghịch tử thì lập tức biết mình lại cắn phải bả của ba tên lừa đảo này, tức tới mức thở gấp nói ra: "Thằng nhóc nhà ngươi có thể nói hết một lần được không?"

Trần Trường Sinh đành phải nói tiếp: "Thật ra cũng không khó đoán, nếu là để tìm người kế thừa thì bên trong tòa bí cảnh tiên nhân này nhất định sẽ có thử thách! Tất nhiên vị Kiếm tiên kia sẽ thiết lập đủ loại thử thách để chọn ra người thừa kế!"

Lãnh Thanh Tùng rơi vào im lặng, lúc Trần Trường Sinh mở miệng thăm dò thì bọn họ cũng nghĩ tới điều này, nhưng thử thách mà Kiếm tiên để lại rốt cuộc là gì đây?

Bạch Phi Vũ cũng nỗ lực suy nghĩ, nếu là mình ở kiếp trước thì sẽ để lại thử thách gì? Nhưng kiếp trước mình không hề nghĩ tới chuyện này!

Âu Dương ngơ ngác hỏi: "Thử thách gì?"

Trần Trường Sinh cười khổ một tiếng, mở hai tay ra, nói: "Đại sư huynh, ta còn chưa đi vào, sao ta biết được?"

Âu Dương thấy người trùng sinh là Trần Trường Sinh còn hoàn toàn không biết chính xác bên trong bí cảnh tiên nhân đã xảy ra chuyện gì thì cũng đành thôi.

Khi nói xong câu nói này, tầm mắt của Trần Trường Sinh đặt lên người Lãnh Thanh Tùng, Lãnh Thanh Tùng tương lai vốn là đệ tử Kiếm tông, sẽ trổ hết tài năng giữa đông đảo các tu sĩ tiến vào bí cảnh, trở thành người kế thừa của Kiếm tiên thượng cổ Lý Thái Bạch.

Tòa bí cảnh tiên nhân này còn là mở ra trước thời hạn gần mười năm!

Rõ ràng tòa bí cảnh tiên nhân này phải mười năm nữa mới mở ra, không biết vì sao lại mở ra lúc này.

Không lẽ là do Lãnh Thanh Tùng không bái nhập Kiếm tông mà lại bái nhập vào Thanh Vân tông, khiến tuyến thời gian bị lệch đi?

Vậy những sự kiện lớn xảy ra trước khi mình trùng sinh sẽ ngày càng gây bất lợi cho mình!

Còn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bên trong bí cảnh tiên nhân thì lại không ai biết rõ.

Bởi vì toàn bí cảnh chỉ có một mình Lãnh Thanh Tùng ra ngoài được.

Các kiếm tu khác đều chết mất xác ở bên trong!

Lúc ấy, vì chuyện này mà những tán tu bên ngoài còn dâng lên làn sóng chống lại Kiếm tông!

Bọn họ cho rằng Lãnh Thanh Tùng vì truyền thừa cho Kiếm tông mà không tiếc giết hết tất cả kiếm tu tiến vào bí cảnh!

Vậy nên rốt cuộc bên trong có thứ gì Trần Trường Sinh cũng không biết.

Chứ đừng nói lúc ấy mình chỉ là một thiếu niên bình thường vừa tu đạo, nào có khả năng tiếp xúc được tới chuyện này, chỉ mới nghe đồn qua.

Cuối cùng Lãnh Thanh Tùng do lấy được truyền thừa của Kiếm tiên Lý Thái Bạch, thành công thành tiên, trở thành tiên nhân duy nhất trên thế giới bấy giờ.

Nhưng sau khi trở thành tiên nhân, Lãnh Thanh Tùng không còn nhúng tay vào chuyện giữa nhân tộc và ma tộc nữa, mà ngay sau khi thành tiên, Lãnh Thanh Tùng cũng biến mất giữa thiên địa, không thấy xuất hiện lại.

Còn ở thế giới này, vị Nhị sư huynh nhà mình hoàn toàn không lạnh lùng vô tình như trong truyền thuyết, cũng không bái nhập vào Kiếm tông, mà trở thành một trong những thành viên ở Tiểu Sơn phong của Thanh Vân tông.

Cũng không biết là có đi chung con đường giống như trong trí nhớ của mình hay không nữa?

Trần Trường Sinh thầm thở dài một hơi trong lòng:

Nhưng dù sao cũng là tiên nhân!

Bạn đang đọc [Dịch] Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack của Thành Nam Hữu Vũ Lạc Thành Tây

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    191

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!