Các kiếm tu trong thiên hạ đều tề tụ về Chú Kiếm thành của Kiếm tông để tham dự một sự kiện trọng đại nhất đẳng như vậy, có hai đệ tử Kiếm tông kỳ Kết Đan đứng ở trước cổng thành.
Nhưng dù chỉ là hai vị đệ tử kỳ Kết Đan, khi tán tu kỳ Nguyên Anh trở lên đi ngang qua đều phải gọi là sư huynh.
Đây chính là địa vị của Kiếm tông, một trong chín Thánh Địa lớn ở trong lòng kiếm tu.
Ai không biết Kiếm tông là tông môn khó tiến vào nhất trong chín Thánh Địa lớn, hơn nữa mỗi đệ tử trong toàn bộ kiếm tu từ Kiếm tông đi ra, tương lai đều là bá chủ kiếm đạo một phương.
Cái mũi của hai đệ tử kiếm tu kỳ Kết Đan đều sắp hất lên đến trên trời, cho dù là đại tu sĩ kỳ Xuất Khiếu, người ta chào hỏi với bọn họ mà cũng không thèm liếc mắt một cái.
Kiếm tu đều có một bộ mặt thiếu đánh, cho nên khi trong giới tu hành phát sinh sự kiện sống mái với nhau, cũng là kiếm tu bị đánh trước tiên.
Đột nhiên trước cổng Chú Kiếm thành xảy ra một trận xôn xao, tiếng ồn ào của kiếm tu từ bốn phía truyền tới.
Vừa thấy có náo nhiệt, hai mắt Âu Dương sáng ngời lấy hạt dưa từ trong túi trữ vật ra chen về phía trước.
"Kiếm tông các ngươi ức hiếp người như vậy? Không phải kiếm tu thì không cho vào?" Một thanh niên mặc Đạo bào màu xanh chỉ vào đệ tử Kiếm tông mà la lớn.
Biểu cảm phẫn nộ lại không cam lòng, mang theo nét uất ức mà khóc nức nở, hy vọng chiếm được sự đồng tình của các tán tu xung quanh.
Đáng tiếc không ai quan tâm hắn, các kiếm tu tán tu đều thờ ơ lạnh nhạt, tuy rằng nội tâm các tu sĩ không phải tán tu có chút xúc động, nhưng không dám lỗ mãng ở trong phạm vi Kiếm tông.
Thời điểm Kiếm tông chiêu cáo thiên hạ cũng đã nói rõ, bí cảnh tiên nhân lần này chính là sự kiện trọng đại của kiếm tu, mà lần này chín thành tán tu đến đây đều là kiếm tu.
Không thiếu tu sĩ không phải kiếm tu giống như thanh niên này muốn tới thử thời vận, nhưng không có ngoại lệ đều bị hai vị đệ tử Kiếm tông ngăn cản.
Phân biệt kiếm tu cũng rất đơn giản, nhập môn kiếm tu chính là kiếm khí, ngay cả kiếm khí cũng ngưng tụ không ra còn có thể được gọi là kiếm tu sao?
Cho nên khi ở giữa đột nhiên xuất hiện một tu sĩ không phải kiếm tu, kiếm tu tán tu khác ngược lại sẽ nhất trí bài ngoại.
Vốn người tới càng nhiều, áp lực cạnh tranh lại càng lớn, ngươi cũng không phải dân chuyên nghiệp còn tới góp vui.
Ai lại muốn có thêm một đối thủ cạnh tranh chứ?
Nhìn thấy không có chiếm được tiếng đồng tình của các tán tu xung quanh, bộ dạng của thanh niên kia như hồn bay phách lạc, cúi đầu thì thào lẩm bẩm: "Chẳng lẽ giới tu hành này, ngoại trừ chín Thánh Địa lớn ra, thì không có đường sống cho các tán tu như chúng ta sao?"
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng vẫn truyền tới trong lỗ tai người phụ cận rõ ràng, sự đồng cảm lập tức dâng lên trong lòng các tán tu bọn họ.
So với chín Thánh Địa lớn, tài nguyên tu luyện mà tán tu bọn họ có thể đạt được thật sự là quá ít.
Khi bọn họ còn đang vì một khối linh thạch hạ phẩm mà đánh đến hóa thành chó, thì nghe nói chín Thánh Địa lớn lại dùng linh thạch hạ phẩm để trải sàn nhà!
Cái này còn có thiên lý sao?
Là người là sẽ gặp phải không ít hoạn nạn mà hoạn nạn cũng không đồng đều, những lời này của thanh niên ngược lại gợi lên không ít tiếng đồng cảm.
m thanh ồn ào bốn phía cũng dần dần lớn lên, tiếng ồn ào hỗn loạn bá đạo biểu hiện ra bất mãn đối với Kiếm tông.
"Oai, một đại nam nhân lại có kỹ năng diễn trà xanh tốt như vậy?" Âu Dương cắn hạt dưa nhìn chằm chằm bảng thuộc tỉnh của thanh niên, nhất thời do dự bất định.
Danh tính: Triệu Tiền Tôn (Khí Vận chi Tử)
Tu vi: Tầng hai Kết Đan
Căn cốt: 6
Mị lực: 6
May mắn: 10+2
Tư chất bói toán: 10+1
Kỹ năng chuyên môn: Thiên Diễn chi Thuật
Đánh giá: Người có khí vận lớn, có thể có được thiên hạ!
Lại là một Thiên Mệnh chi Tử, còn là một sinh vật ngoài hành tinh có điểm thuộc tính đạt mốc 12 lần đầu tiên Âu Dương nhìn thấy.
Nhưng Âu Dương lại cảm thấy không thích thanh niên trước mắt này, rõ ràng chỉ cần lừa hắn về Thanh Vân tông là có thể đạt thành nhiệm vụ đầu tiên của hệ thống mình, nhưng cũng không biết vì sao hắn lại không ưa thích thanh niên trước mặt này nổi.
Tướng mạo của thanh niên này không tính là nổi bật, nhưng cũng coi như khuôn mặt thanh tú, mà cặp mắt nhỏ giọt kia thỉnh thoảng nhìn trái nhìn phải mang theo nét đánh giá khiến cho Âu Dương cảm giác vô cùng không thoải mái.
Người có khí vận lớn, Khí Vận chi Tử?
Thiên Diễn chi thuật?
Nghe rất phù hợp với yêu cầu thu đồ đệ của lão đầu nhà mình, tuyệt học Thiên Diễn chi thuật của lão đầu nhà mình kia cũng coi như là có người kế nghiệp.
Cho nên tại sao mình lại không thích thanh niên này?
Âu Dương để tay lên ngực tự hỏi, lại nghĩ không ra được nguyên do nào.
Đột nhiên thanh niên cao giọng mở miệng nói: "Ta có một giấc mộng! Ta hi vọng thiên hạ không có sự phân chia tán tu hay tông môn, các tu sĩ trong thiên hạ cùng theo đuổi con đường tu tiên!"
m thanh âm vang hữu lực, nói năng có khí phách, làm cho các tán tu nhịn không được cảm xúc mênh mông!
"Hay!"
"Nói rất hay!"
Thanh niên tựa hồ cũng bị nhóm tán tu lây nhiễm cảm xúc, một đồng tiến xuất hiện ở trong tay, rơi vào bên chân nâng nửa thân thể chính mình chậm rãi bay ra khỏi đám người, lớn tiếng nói: "Ta có một mộng tưởng, tán tu trong thiên hạ có thể phát ra tiếng nói của mình, các tán tu đều có thể nhận được sự tôn trọng như nhau!"
"Được!"
"Mẹ nó, nên như vậy!"
Các tán tu chưa từng thấy qua trường hợp này, vậy mà lại có người dám ra mặt đối đầu với Kiếm tông, một trong chín Thánh Địa lớn, vì bọn họ!
Hơn nữa hoàn toàn không để ý an nguy của bản thân, một tu sĩ như vậy quả thực chính là vị anh hùng trong lòng mọi người!
Thanh niên diễn thuyết sục sôi đạt được sự tán thành của vô số tán tu, thậm chí có một số tán tu tự phát xuất hiện bên cạnh thanh niên, đảm nhiệm chức vụ hộ vệ của hắn.
Âu Dương đứng ở trong đám người nhạy bén bắt được ánh mắt mơ hồ bất định của thanh niên kia, cho dù thanh âm sục sôi, cảm xúc sung mãn, nhưng vẫn không cách nào che giấu trái tim tính toán kia.
"Thật thú vị!" Âu Dương cắn hạt dưa trong tay xong, vỗ vỗ tay, lui ra từ trong đám người.
Đứng ở bên cạnh Tống Mộ, hắn lại có chút đùa giỡn hỏi: "Oai, sư huynh, nếu Kiếm tông còn không lên tiếng, Chú Kiếm thành sẽ bị đảo chính!"
Tống Mộ vẫn như quăng một ánh mắt liếc nhìn thanh niên được vô số tán tu ủng hộ cuồng nhiệt kia, thản nhiên nói: "Không sao cả, để cho bọn họ nháo, ta sẽ ra tay!"
"Các ngươi lấy đâu ra tự tin vậy? Hơn vạn tán tu ở cổng Chú Kiếm thành này có không ít đại tu sĩ kỳ Nguyên Anh kỳ Xuất Khiếu, chỉ bằng một Tống Mộ Nguyên Anh kỳ, vì sao lại chảnh như vậy?" Âu Dương có chút nghi hoặc, nhưng vẫn quay đầu nhìn về phía thanh niên.
Lúc này thanh niên đứng trên một cái đài đơn giản do hơn pháp khí của mười tên tu sĩ dựng lên, đối diện với hai đệ tử Kiếm tông trước cổng lớn.
Thanh niên kia lại sục sôi cổ động lòng người, đến mức hai vị đệ tử Kiếm tông trước mặt cũng hoàn toàn mất đi tác dụng.
Hai đệ tử Kiếm tông vẫn như trước hướng lỗ mũi lên trời, một bộ dáng không có gì để nói.
Yêu cầu mà các tán tu tự cho là hợp lý lại bị người ta bỏ qua, thành ra đám người bắt đầu vọt tới cổng thành, mặc dù vẫn luôn sợ hãi Kiếm tông, một trong chín Thánh Địa lớn, nhưng pháp luật công minh, yêu cầu của bọn họ lại là hợp lý, chung quy thì Kiếm tông cũng không thể giết hết bọn họ!
Cuối cùng Tống Mộ đứng ở bên cạnh Âu Dương cũng nâng đầu lên nhìn thẳng, cau mày nhìn về phía đám người trước cổng Chú Kiếm thành.
Tống Mộ chỉ tay vào thanh kiếm đeo trên lưng, phi kiếm hóa thành một luồng khí xanh bay thẳng lên bầu trời, hắn tung người nhảy lên phi kiếm bay đi rồi dừng ở trước cổng thành đứng khoanh tay mà quát lạnh một tiếng: "Gia sư ta là tông chủ Kiếm tông, Thái A! Người dám tiến thêm một bước! Chết!"