Sau khi bóng người trên bầu trời nói xong câu nặng mùi ảo tưởng sức mạnh kia thì biến mất không thấy nữa.
Tòa bí cảnh kia vững vàng dừng ở giữa không trung, cũng không rơi xuống nữa.
Bí cảnh đã có thể thấy được rõ rệt, thậm chí ngay cả đinh tán trên cửa lớn của cung điện cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đột nhiên, cửa lớn cung điện mở ra, một chùm sáng xanh từ trong bí cảnh phóng ra ngoài, rồi chiếu thẳng xuống thế giới bên dưới.
Chùm sáng xanh đó giống như một trụ đá bằng ngọc bích, nằm nghiêng giữa bí cảnh tiên nhân và thế giới này, trông giống như một cái cầu thang.
"Đó là lối đi vào bí cảnh?" Âu Dương liếc nhìn chùm ánh sáng, cảm thấy nó cách mình rất xa.
Một luồng ánh sáng từ xa bay tới, sau đó ổn định dừng lại, một vị kiếm tu mặc đạo bào màu trắng trên lưng đeo trường kiếm, chắp tay với ba người mà nói: "Các ngươi là đạo hữu Thanh Vân tông sao?"
Âu Dương tiến lên phía trước nói: "Đúng vậy, chính là tông chủ kêu sư huynh tới?"
"Sư phụ có lệnh, xin mời ba vị đạo hữu đi theo ta đến Chú Kiếm thành! Các sư huynh, xin mời!" Kiếm tu hơi ngẩng đầu, làm ra tư thế mời, mặc dù là mời nhưng lại làm cho người ta có cảm giác vênh váo hung hăng.
Kiếm tu đều thích giả bộ hung hãn, đây là chuyện toàn bộ giới tu hành đều biết.
Trần Trường Sinh triệu hồi phi kiếm, ba người bay theo kiếm tu về hướng Chú Kiếm thành.
Sau khi rời khỏi lãnh thổ địa nội môn của Kiếm tông, bầu trời cũng trở nên náo nhiệt.
Vô số đạo ánh sáng cũng giống như đám người Âu Dương, bay về hướng Chú Kiếm thành.
Đó là các kiếm tu!
Âu Dương nhìn thoáng qua, có thể dễ dàng phân biệt giữa kiếm tu tông môn và kiếm tu tán tu.
Những kiếm tu tông môn mặc y phục đồng nhất kết giao đi với nhau thành nhóm thành tốp.
Các kiếm tu tán tu bình thường rất ít khi đi cùng nhau, họ đều một mình đến và một mình đi.
Còn về chuyện kiếm tu thích làm vẻ mặt đáng ghét cả ngày kia, bày ra một bộ dạng như kiểu lão tử chính là đệ nhất thiên hạ, tán tu mà có thể có bằng hữu cũng là gặp quỷ.
Nhưng số lượng kiếm tu tán tu vẫn vượt xa số kiếm tu tông môn.
Suy cho cùng, người luyện kiếm đều là kiệt ngạo bất tuân, làm sao có thể khuất phục chịu ở trong tông môn.
Thậm chí còn có một câu nói như vậy vẫn lưu truyền trong đám kiếm tu tán tu.
Kiếm tu của Kiếm tông chỉ là tầm thường thôi, kiếm tu cường đại thực sự sẽ chẳng thèm đi làm chó.
Kiếm tu tán tu mới là mạnh nhất, thanh kiếm của chính mình mới là mạnh nhất!
Mà số lượng kiếm tu thực sự là quá nhiều, toàn bộ bầu trời đều phủ bởi những chùm ánh sáng.
Từ những tu sĩ mới Trúc Cơ đến những đại tu sĩ không thể nhìn thấy cảnh giới. chỗ nào cũng có kiếm tu!
Vào thời điểm này, các kiếm tu từ khắp nơi trong thiên hạ đều đã tề tụ tại Chú Kiếm thành!
Cảnh tượng này vô cùng tráng lệ!
Kiếm đứng đầu trăm loại vũ khí, đao làm vua trăm loại binh khí.
Đao tu luôn mạnh hơn kiếm tu một chút, nhưng số lượng đao tu lại không bằng với kiếm tu.
Lý do là cầm kiếm anh tuấn hơn là cầm dao!
Mạnh mẽ hay không không quan trọng, trông ngầu mới là điều quan trọng nhất.
Mặc y phục màu trắng, bên hông đeo một thanh trường đao, không tiêu sái bằng một thanh kiếm dài ba thước.
"Những người này đều là đang tiến đến Chú Kiếm thành phía trước để tham gia bí cảnh tiên nhân lần này sao? Nhiều như vậy?" Âu Dương nhìn thấy vô số đạo ánh sáng xẹt qua bên người mình mà tặc lưỡi hỏi.
"Sư huynh yên tâm, những tán tu này cũng chỉ là một đám người thừa cơ trục lợi, muốn tiến vào bí cảnh, còn cần Kiếm tông ta gật đầu." Đệ tử Kiếm tông hừ một tiếng khinh thường, nói với Âu Dương.
Âu Dương nhìn một bộ dạng làm gì được ta của đệ tử Kiếm tông, cảm thấy rằng nếu không phải vì ba người mình đều là đệ tử của Thanh Vân tông, một trong chín Thánh Địa lớn, thì chỉ sợ một đám người trời ơi đất hỡi trong lời nói của hắn cũng bao gồm cả ba người mình.
"Kiếm tông không sợ đắc tội với tất cả kiếm tu trong thiên hạ sao?" Âu Dương tò mò hỏi.
Đệ tử Kiếm tông cười lạnh nói: "Sợ bọn họ sao? Đã hỏi qua trường kiếm trong tay ta chưa?"
Bình thường kiếm tu không nói đạo lý, bởi vì thanh kiếm trong tay mới chính là đạo lý.
Rất chảnh, nhưng không phải rất mạnh.
Câu này không phải Âu Dương nói ra, mà là do bảng hệ thống nói ra, Âu Dương đã nhìn thấy bảng thuộc tính của đệ tử Kiếm tông trước mặt khi vừa mới gặp mặt.
Danh tính: Tống Mộ (Đệ tử chưởng môn Kiếm tông)
Tu vi: Tầng chín Nguyên Anh
Căn cốt: 9
Mị lực: 7
May mắn: 8
Tư chất kiếm đạo: 9
Kỹ năng độc quyền: Thanh Liên Kiếm Ca
Đánh giá: Rất chảnh, nhưng không phải rất mạnh.
Đây chính là đệ tử chưởng môn Kiếm tông, một trong chín Thánh Địa lớn?
Các thuộc tính không tốt bằng Lăng Phong hiện tại.
Đặt chung hàng ngũ trông có vẻ như con sâu làm rầu nồi canh.
"Khó trách Thái A vừa tới Thanh Vân tông đã mở miệng muốn nhận chúng ta làm đồ đệ, thì ra Kiếm tông thật sự là rất thiếu người!" Âu Dương cảm khái.
Trong khi Âu Dương đang chì chiết trong lòng, một tòa thành trì to lớn xuất hiện trước mặt Âu Dương.
Trên bức tường thành đá xanh chồng chất đầy những vết kiếm, trên đó còn lưu lại vô số kiếm ý của các kiếm tu, khiến người ta chỉ nhìn qua thôi cũng cảm thấy chói mắt.
Ngay cả khi Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ đối mặt với bức tường thành, cả hai đều cảm thấy trong lòng có chút áp lực.
Chỉ có Âu Dương thần sắc lạnh lùng, bởi vì cảnh giới quá thấp, không thể cảm nhận được bất kỳ kiếm ý nào, cho nên hắn làm gì có áp lực nào.
Cảnh giới thấp cũng có cái tốt của cảnh giới thấp.
Nhìn bức tường thành gồ ghề, Âu Dương chỉ có thể cảm thán.
Những kiếm tu này không có tố chất gì cả, tường thành đang phẳng như vậy nhất định phải cày cho gồ ghề à, thật giống như một con chó chỉ biết giơ chân khi nhìn thấy cột điện.
Tống Mộ tự hào chỉ vào bức tường thành mà nói: "Tường thành này lưu lại dấu kiếm do vô số kiếm tu đến thăm Kiếm tông trong hàng ngàn năm nay để lại, Kiếm tông đào tạo kiếm tu cho thiên hạ, Kiếm tông ta chính là nơi hành hương của kiếm tu!"
Vẻ mặt ngạo nghễ lại giống như đang hỏi ngươi thấy ta có ngầu hay không?
Âu Dương giơ tay phụ họa hai tiếng, bình thường mình vẫn không so đo với kẻ ngốc.
Vô số kiếm tu bay tới tường thành Chú Kiếm thành để hạ kiếm rồi đi bộ tiến vào thành trì, mà ở trước cổng thành còn có đệ tử Kiếm tông mặc y phục màu trắng đang canh gác.
Chú Kiếm thành này không cho phép ngự kiếm bay vào!
Mấy người Âu Dương cũng hạ xuống, đi theo vô số kiếm tu vào trong Chú Kiếm thành.
Tất cả mọi người đều là kiếm tu, ai cũng đeo kiếm, có người đeo bên hông, có người đeo trước ngực, có người mang sau lưng, hơn nữa đại đa số đều mặc y phục màu trắng.
Để hòa mình vào đám người, Trần Trường Sinh cũng lấy trường kiếm trong túi trữ vật ra mà đeo vào bên hông.
Âu Dương lấy túi trữ vật của mình ra thì mới nhớ tới khi ở bí cảnh tiên nhân không tên kia, vì muốn kiểm tra cường độ thân thể của chó lạp xưởng mà đã làm gãy thanh kiếm pháp bảo rồi.
Cũng không có kiếm thừa, Âu Dương suy nghĩ một chút, lấy một sợi dây thừng từ trong túi trữ vật ra rồi cột con chó quanh eo mình.
Tịnh Tử còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Âu Dương treo bên hông.
Nó vừa định phản kháng, lại kinh ngạc phát hiện sợi dây thừng trên người mình giống như có một loại lực lượng kỳ dị, trực tiếp phong ấn lực lượng của chính mình!
Mẹ kiếp! Đây không phải là bắt nạt chó sao?
Tịnh Tử vừa định mở miệng kháng nghị, Âu Dương đã bóp miệng chó bảo nó ngậm miệng lại, nếu không hài lòng liền cho nó một pháo!
Những người khác đeo kiếm bên hông, trong khi Âu Dương lại đeo một con chó lạp xưởng dài nhỏ màu nâu bên hông.
May mà chó lạp xưởng rất nhỏ, mà tất cả mọi người đều đang vội vã chạy vào trong thành, nên trong lúc nhất thời cũng không ai phát hiện ra.
Nhưng lại giống như một con Husky đột nhiên ngồi xổm giữa một bầy sói, tuy không bắt mắt nhưng luôn có cảm giác quái dị.
Trần Trường Sinh cùng Bạch Phi Vũ không khỏi hơi lui về phía sau một bước, cách Âu Dương ra một khoảng cách, miễn cho người khác nhận ra bọn họ đi cùng với Âu Dương.
Bạch Phi Vũ làm ra vẻ mặt bị đánh bại, mạch não của đại sư huynh nhà mình vẫn luôn không giống với những người khác.
Chỉ có Trần Trường Sinh cảm thán trong lòng: "Đời này đại sư huynh vẫn giống với đời trước, cứ thẳng tính như vậy mà làm nha!"