"Các hạ là người hộ đạo cho tiểu sư muội." Trần Trường Sinh chật vật hỏi.
Bên cạnh thiên tài của mỗi gia tộc đều được phân một người hộ đạo có thực lực cao thâm, lần đầu tiên nhìn thấy Hồ Đồ Đồ, mình đã biết Hồ Đồ Đồ này tương lai sẽ là Nữ đế yêu tộc.
Không ngờ bên cạnh Nữ đế tương lai cũng có người hộ đạo, không phải trước đó Hồ tộc của nàng suýt nữa thì bị diệt tộc hay sao?
Hồ Ngôn nhìn Trần Trường Sinh trước mặt, trong Tiểu Sơn phong này, người hắn không thích nhất chính là Trần Trường Sinh này, mặc dù gà hắn nấu ngon thật, nhưng tên nhóc này mang tới cho hắn cảm giác rất tâm cơ, kém xa những người có đạo tâm tươi sáng khác trong Tiểu Sơn phong.
"Ta đang hỏi ngươi, rốt cuộc vì sao ngươi lại dùng thần hồn đại pháp với nàng!" Hồ Ngôn nhìn Trần Trường Sinh rồi dùng ngữ khí uy nghiêm hỏi.
Hồ Đồ Đồ và mình cùng là Hồ tộc ở Thanh Khâu, thậm chí còn là huyết mạch Cửu Vĩ thiên hồ vạn năm khó gặp của Hồ tộc, dù chỉ là bèo nước gặp nhau, mình tức giận rời núi Thanh Khâu nhưng cũng sẽ không trơ mắt nhìn thiên tài trong tộc bị thương tổn!
Huống hồ mình đã chuẩn bị dốc túi tương trợ Hồ Đồ Đồ, trong lòng Hồ Ngôn, Hồ Đồ Đồ không khác gì con cháu của mình!
Uy áp thuộc về cường giả Độ Kiếp kỳ và yêu lực bành trướng khiến Trần Trường Sinh cảm thấy hô hấp khó khăn, rõ ràng Hồ Ngôn trước mắt rất tức giận.
Thậm chí Hồ Ngôn còn muốn ra tay đánh chết Trần Trường Sinh, cùng lắm thì mình dẫn Hồ Đồ Đồ rời khỏi Thanh Vân
Thiên hạ bao la, thân là người đã tới Độ Kiếp kỳ như mình đi đâu mà không được?
Trần Trường Sinh mới tới Kết Đan kỳ, dù đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, thậm chí là tu sĩ Xuất Khiếu kỳ cũng nắm chắc có thể đánh giết, nhưng khi đối mặt với cường giả tu hành tới Độ Kiếp kỳ đỉnh phong thì lại không có một chút năng lực trở tay nào.
Dưới xung kích uy áp và yêu lực của Hồ Ngôn, Trần Trường Sinh không thể không cúi thấp đầu nói: "Tại hạ vô ý làm tổn thương sư muội chỉ vì muốn lấy tin tức từ."
"Vậy ngươi mở miệng hỏi không được à?" Hồ Ngôn phản bác lại.
"Có vẻ tiểu sư muội không nhận thức được thứ mà tại hạ muốn biết, nên tại hạ mới không kiềm được sử dụng thần hồn chi pháp để xem ký ức của tiểu sư muội!" Trần Trường Sinh áy náy nói.
"Thậm chí không tiếc thương tổn đồng môn của mình sao?" Hồ Ngôn lạnh lùng nói.
Thấy Hồ Ngôn hỏi như vậy, Trần Trường Sinh càng xấu hổ hơn, yên lặng cúi đầu coi như chấp nhận.
"Cút! Ta sẽ đòi Âu Dương một câu trả lời hợp lý! Nếu như Thanh Vân tông không thể được thì ta sẽ dẫn Hồ Đồ Đồ rời khỏi nơi này!" Hồ Ngôn phất tay lên, Trần Trường Sinh lập tức bị ném ra ngoài. cửa đóng sầm lại thật chặt.
Trần Trường Sinh bị ném ra khỏi cửa ngồi im trên mặt đất, nhìn lên bầu trời đầy sao, nhất thời không biết đang suy nghĩ cái gì.
Câu hỏi của Hồ Ngôn hoàn toàn khiến trái tim Trần Trường Sinh đau nhói.
Vì thay đổi đại thế mà không từ thủ đoạn, thậm chí làm tổn thương đồng môn?
Bây giờ mình còn dám làm ra chuyện tổn thương đồng môn sao?
Vậy mà mình lại luôn mồm nói muốn bảo vệ họ, giờ còn là bảo vệ sao?
Trần Trường Sinh nhìn chằm chằm hai bàn tay mình, mắt tràn đầy vẻ giằng co.
Nhưng rõ ràng thứ uy hiếp tương lai đang ở trước mắt, chẳng lẽ mình phải nói cho sư huynh mình từ tương lai trùng sinh về?
Lòng Trần Trường Sinh đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ khiến hắn động lòng, nhưng hắn lại lắc đầu ngay lập tức.
Hắn có cảm giác nếu mình nói ra thân phận là người trùng sinh thì sẽ xảy ra phiền phức cực kì lớn!
"Rốt cuộc mình phải làm gì đây!" Trần Trường Sinh ôm đầu, rơi vào mê mang lớn nhất kể từ khi trùng sinh.
Thời tiết chớm đông chậm rãi kết sương lạnh trên người Trần Trường Sinh, làm ướt quần áo hắn.
Mãi tới tảng sáng, Trần Trường Sinh mới thất hồn lạc phách đứng dậy, quay lại phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Hôm nay Âu Dương đột nhiên dậy rất sớm, ngáp một cái ra khỏi phòng.
Khi Trần Trường Sinh nhìn thấy Âu Dương dậy sớm như vậy cũng ngạc nhiên, vô thức né tránh ánh mắt của Âu Dương, đặt đồ ăn mang từ phòng bếp ra xuống bàn đá trong sân viện, nhẹ giọng nói với Âu Dương: "Sư huynh, chào buổi sáng!"
"Ừm, chào buổi sáng lão tam! Ồ, hôm nay ăn bánh bao sao!" Âu Dương ngồi trên ghế, lấy một cái bánh bao nhét vào trong miệng, ăn trông rất ngon.
Nhìn Âu Dương đang dùng cơm, Trần Trường Sinh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nuốt lời xuống.
Mãi tới khi Âu Dương ăn xong một cái bánh bao,
Trần Trường Sinh cúi đầu đi tới trước mặt Âu Dương, tựa như đứa trẻ phạm phải lỗi sai đang chờ Âu Dương răn dạy.
"Bốp!"
Một cái tát vang dội rơi lên mặt Trần Trường Sinh, mặc dù lực không lớn, nhưng âm thanh cực kì kêu.
Âu Dương thu hồi tay, nhìn chằm chằm bánh bao còn đang bốc hơi nóng trước mặt, bình tĩnh nói: "Biết vì sao ta đánh ngươi không?"
Trần Trường Sinh trung thực cung kính cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Biết!"
"Lời hôm qua ta nói ngươi không nghe lọt chữ nào à?" Giọng nói của Âu Dương càng lúc càng bình tĩnh hơn, khiến Trần Trường Sinh cảm thấy hoảng hốt.
Trần Trường Sinh vội vàng mở miệng nhận sai: "Đại sư huynh, ta sai rồi, ta không nên..."
Đột nhiên Trần Trường Sinh thấy cổ mát lạnh, Âu Dương ngồi trên ghế giơ tay ấn cổ Trần Trường Sinh xuống, nhấn hắn xuống trước mặt mình.
Âu Dương nhìn mắt Trần Trường Sinh đang cố nén khóc, bĩnh tĩnh nói: "Dù thế nào đi nữa thì tổn thương tỷ muội, sư huynh đệ đồng môn cũng là sai."
"Ta biết, nhưng mà... Ta..." Giọng Trần Trường Sinh trở nên nghẹn ngào, cảm thấy cực kỳ ủy khuất, tựa như không ai hiểu mình.
Mình suy nghĩ cả đêm cũng nghĩ mãi không ra, rốt cuộc mình nên làm thế nào!
Nhìn thấy Trần Trường Sinh luôn thông minh trí tuệ, vững vàng lần đầu tiên tỏ ra hoảng sợ như nai con trước mặt mình.
Âu Dương đột nhiên nở nụ cười, nhìn Trần Trường Sinh rồi nói: "Ta tin ngươi, Trường Sinh, dù ta không biết trong lòng ngươi có nỗi khổ tâm gì ta vẫn tin ngươi như cũ, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể ra tay với đồng môn, hiểu không? Con người một khi không còn ranh giới cuối cùng thì sẽ thành quái vật."
Nghe giọng Âu Dương, lại nhìn gương mặt Âu Dương đang cách gần như vậy, Trần Trường Sinh đột nhiên thấy được tương lai, Âu Dương quay lưng về phía mình, cả người chồng chết vết thương đang cầm kiếm thay mình ngăn cản tất cả nguy hiểm mà vẫn nở nụ cười, nói: "Trường Sinh, ta tin ngươi, dù sao ngươi cũng là sư đệ của ta!"
Ủy khuất trong lòng Trần Trường Sinh lập tức bùng phát, khóe mắt cay cay, cuống quít dùng tay áo che mắt.
"Đi xin lỗi Đồ Đồ, sau đó chuẩn bị lễ vật tặng muội ấy để xin lỗi!" Âu Dương nhẹ giọng nói với Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh qua loa đồng ý, vội vàng xoay người, cố gắng không để nước mắt rơi ra.
Đúng lúc Trần Trường Sinh chuẩn bị rời đi thì giọng của Âu Dương truyền tới từ phía sau.
"Lão tam, ta là Đại sư huynh, đừng có chuyện gì cũng ôm khư khư một mình, dù trời có sụp xuống thì cũng đừng quên ngươi vẫn còn có Đại sư huynh này ở phía trước!"
Nghe được lời này, Trần Trường Sinh quay lưng với Âu Dương những vẫn không nhịn được lệ tuôn khắp mặt, trầm giọng ừ một cái rồi đi về phía phòng bếp.
Lúc này, Trần Trường Sinh như trút bỏ được gánh nặng ngàn cân, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.