"Ai cũng không khiến mình bớt lo!" Âu Dương nhìn Trần Trường Sinh đi vào bếp thì lầm bầm trong miệng, duỗi lưng, vốn đang tính hôm nay sẽ đi nghe đạo, hôm nay mình không thể tới trễ được!
Lần trước nghe đạo tới trễ là lúc nào nhỉ? Bảy năm trước? Hay là tám năm trước?
Nhớ xem hồi xưa mình còn nghe đạo là lúc nào, nhất thời Âu Dương thực sự không thể nghĩ ra.
"Lão tam, trưa ta không về ăn cơm, ta đi nghe đạo!" Âu Dương vừa đi về phía đại môn vừa hô lên với người trong bếp.
"Choang!"
Nghe thấy Âu Dương nói muốn đi nghe đạo, đĩa trong tay Trần Trường Sinh nghiêng một cái nện thẳng xuống đất, thậm chí Trần Trường Sinh còn nghi ngờ lỗ tai mình bị bệnh.
Đại sư huynh muốn đi nghe đạo?
Nếu nhớ không nhầm, thì lần đi nghe đạo gần nhất của Đại sư huynh đã là chín năm hai tháng mười ba ngày?
Không lẽ tông môn sắp xảy ra chuyện lớn gì?
Vẻ mặt của Trần Trường Sinh có phần ngưng trọng, hắn đi ra cửa, không yên tâm lôi một con người giấy trong tay áo ra, nhẹ nhàng thổi vào một hơi, người giấy hóa thành một làn gió mát bay ra khỏi phòng bếp.
"Rầm!"
Lãnh Thanh Tùng cảnh giới vững chắc xông thẳng qua nóc nhà, một tay ôm chặt kiếm, sắc mặt lo lắng nhìn về hướng Âu Dương vừa rời đi: "Không lẽ lần tới nhân gian này khiến huynh trưởng có nỗi niềm gì khó nói sao?"
Bạch Phi Vũ đẩy cửa phòng của mình ra, ngẫm nghĩ nhìn lướt qua mộ phần đang treo trên trời của mình, vẻ mặt cũng nghiêm lại.
Ba người họ đều biết Âu Dương có tính cách thế nào.
Có quỷ mới tin Âu Dương đi nghe đạo, chắc chắn lại đi làm anh hùng gì gì đó sau lưng ba người.
Tiêu Phong lén lút nhìn ba vị sư huynh như lâm đại địch trong sân, không hiểu ra sao.
Vừa rồi Đại sư huynh đánh Tam sư huynh một cái bạt tai, xem ra không chỉ mình nhìn thấy mà chắc chắn Bạch sư huynh và Lãnh sư huynh cũng nhìn lén từ trong phòng rồi.
Nếu không thì sao vừa nghe thấy Đại sư huynh nói đi nghe đạo đã không hẹn mà cùng ra khỏi phòng?
Bộ dáng như lâm đại địch này của họ không lẽ là do Đại sư huynh nói đi nghe đạo?
Chỉ đi nghe đạo thôi mà sao trên mặt của ba vị sư huynh lại như Đại sư huynh muốn đi trảm yêu trừ ma vậy?
Bạch Phi Vũ nhìn về phía Lãnh Thanh Tùng, thấy Lãnh Thanh Tùng cũng đang nhìn mình.
Hai người ngầm hiểu gật đầu, định cùng lúc ngự kiếm bay đi.
Trần Trường Sinh lại trầm giọng nói: "Nhị sư huynh, Tứ sư đệ, mọi người cùng đi thì chắc chắn sư huynh sẽ nghĩ là chúng ta đã biết cái gì, ta dùng Liễm Tức thuật để giấu khí tức của chúng ta."
"Chờ một chút, sư huynh! Ta cũng muốn đi!" Tiêu Phong đẩy cửa phòng, lớn tiếng nói.
Mình chưa tới Tiểu Sơn phong đã được các vị sư huynh giúp đỡ, bây giờ Đại sư huynh gặp nạn, mặc dù thực lực của mình thấp nhưng nói gì cũng phải giúp đỡ một chút!
"Sau khi tiểu sư muội tỉnh thì ngươi phụ trách chăm sóc nàng là được! Để ba người bọn ta đi!" Trần Trường Sinh nhìn thoáng qua Tiêu Phong, tức giận nói.
Nhưng khi quay người lại, da mặt không kiềm được co rút, vừa rồi lúc mình bị đánh chắc chắn ba tên này đã trốn sau cửa phòng nhìn trộm!
Nếu không sao lại nhất trí ra cùng lúc như vậy?
Trần Trường Sinh rút một lá bùa vàng trong tay áo ra, miệng niệm quyết, đưa tay vung bùa, lá bùa đón gió dài ra, chậm rãi biến thành màu trong suốt.
Hóa thành một chiếc áo choàng tàng hình khổng lồ bọc lại ba người.
Ngay khi áo choàng bọc lại ba người, khí tức của họ lập tức biến mất trước mặt Tiêu Phong.
Sau đó, thân ảnh ba người họ chậm rãi biến mất trong tầm mắt của Tiêu Phong.
Tiêu Phong siết chặt nắm đấm, thầm hận thực lực của mình quá thấp, không giúp ích được gì, xem ra hôm nay phải thao luyện thật tốt trong cấm địa!
Cùng lúc ấy, linh thú từng bị Tiêu Phong đánh trong cấm địa giật giật mí mắt, chỉ lát sau đã thấy cấm địa xảy ra náo loạn.
"Mặt trời trên cao chiếu sáng, bông hoa cười với ta, chú chim nhỏ nói chào chào chào, tại sao bạn lại mang theo chiếc cặp nhỏ?"
Âu Dương vừa hát khẽ bài đồng dao vừa bước về phía Thanh Vân phong.
Lần này tới nhân gian, mình đã nhận thức sâu sắc được thiếu sót của mình.
Với tu sĩ Xuất Khiếu kỳ trở xuống mình chỉ cần quét ngang là xong việc.
Nhưng với tu sĩ Xuất Khiếu kỳ trở lên, đối phương có thể xuất khiếu thần hồn.
Cho dù mình có thể hủy thân thể của đối phương thì cũng không có cách gì đối phó với thần hồn.
Vốn dĩ mình còn muốn hỏi xem lão tam có cách nào không, không ngờ còn chưa nói được vài câu lão tam đã suýt nữa làm ra chuyện khác người với tiểu sư muội.
Mình vẫn nên đi tìm lão đầu chưởng giáo nhờ chăm sóc đặc biệt vậy.
Dù sao cũng là chưởng giáo mười hạng toàn năng, chắc sẽ biết một ít bí pháp giúp Luyện Khí kỳ đánh giết tu sĩ Xuất Khiếu kỳ nhỉ?
Lần nữa biết được tầm quan trọng của học tập, Âu Dương tràn ngập lòng tin, cảm giác mình sẽ trở thành nhân tài trụ cột của Thanh Vân tông, thậm chí là tài động cả tâm, có hi vọng lên Trúc Cơ thì sao?!
Vừa nghĩ thấy mình sắp có tương lai sáng lạn, Âu Dương không nhịn được móc quyển "Bách khoa toàn thư cơ sở thuật pháp Ngũ Hành" ra, tìm tới Ngự Phong thuật để tăng tốc độ.
Tổ đội ba người đang bám theo sau lưng nhìn Âu Dương một đường chạy chậm tới Thanh Vân phong, mặt ai cũng trở nên ngưng trọng hơn.
Vậy mà Đại sư huynh lại dùng thuật pháp để đi đường!
Khẳng định là chuyện rất gấp!
Chuyện gì gấp tới mức không muốn cho bọn họ biết chứ?
Đội bám đuôi ba người liếc nhau một cái, chăm chú theo sau lưng Âu Dương.
Âu Dương nhớ không sai, hôm nay là ngày chưởng giáo Động Hư Tử giảng đạo, dưới chân núi Thanh Vân phong đã đầy ắp các đệ tử nội môn đứng chờ nghe đạo.
Các đệ tử sau khi được hai con sư tử đá khí thế uy mãnh dùng khẩu lệnh hỏi thăm xong thì từng bước đi lên cầu thang đá bằng bạch ngọc ở Thanh Vân phong.
Âu Dương ngự phong tăng tốc bước chân nhưng vẫn chậm một bước, sư tử đá đã dựa cột đá ngủ thiếp đi.
Khi Âu Dương đi vào sơn môn.
Sư tử đá to hơn con bên trái một vòng nhắm mắt nói: "Thời gian vào sơn môn đã qua, người nghe đạo lần sau lại..."
Bốp!
"Tên nào dám..." Cái tát thanh thúy vỗ lên mặt sư tử đá, sư tử đá mở cặp mắt to như chuông đồng ra, vừa định cho tên không biết sống chết kia một bài học.
Sư tử đá nhìn thấy Âu Dương đang trèo lên lan can sơn môn thì lập tức bay xuống đài cao, thân thể vừa hay đệm dưới chân Âu Dương, nịnh nọt nói: "Chủ nhân trèo chậm chậm chút, coi chừng ngã!"
"Nhanh chở ta đi nghe đạo, ông đây mà tới muộn thì vặn đầu ngươi xuống!" Âu Dương đạp lên sư tử đá dưới chân như đạp tấm đệm, mắng.
Không thấy mình tới rồi à? Lại còn dám không mở hàng rào ra, thứ do tảng đá biến thành đúng là không có đầu óc.
Sư tử đá vội chở Âu Dương vượt qua lan can, quay đầu nhìn thoáng qua con sư tử đá đang giả bộ nhắm mắt không dám đáp lời bên kia, lòng cười lạnh: "Thấy chủ nhân mà không nịnh hót? Đáng đời nhà ngươi vĩnh viễn đứng nhìn đại môn!"
Sư tử đá chở Âu Dương vọt thẳng lên đỉnh Thanh Vân phong, ba người bám đuôi cũng theo sát phía sau.
"Ai xông vào sơn môn?" Sau khi sư tử đá còn lại nhìn thấy bóng người Âu Dương biến mất không thấy thì thở phào nhẹ nhõm, cùng lúc cảm giác được có ba người dùng Liễm Tức thuật muốn xông thẳng vào sơn môn!
Thân là tảng đá được điểm hóa thành linh vật, nó cực kì mẫn cảm với khí tức.
Sư tử đá cười lạnh, thân hình biến lớn, ngăn cản trước mặt ba người kia.
Ba người Lãnh Thanh Tùng không giả bộ nữa, Lãnh Thanh Tùng dẫn đầu phóng lên Thanh Vân phong, Bạch Phi Vũ theo sát phía sau, Trần Trường Sinh thì hơi đi chậm lại phía sau hai người họ.
Sư tử đá chưa kịp phản ứng, bực bội đuổi theo đuôi tổ đội ba người, rồi mỗi người một bạt tai đánh lên mặt thứ cản đường ngu xuẩn.
"A, a, a!"
Sư tử đá nhìn ba người vừa xuất hiện, là một con sư tử đá đã xứng chức được mấy tháng ở Tiểu Sơn phong dĩ nhiên nhận ra họ, khi bị vả miệng ba cái cũng chỉ dám lẩm bẩm kêu đau, cuối cùng ủy khuất uốn người lên cột đá.