Chương 83: [Dịch] Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Nghe đạo không phải chỉ có lỗ tai là được

Phiên bản dịch 8181 chữ

Hôm nay là ngày chưởng môn Thanh Vân phong giảng đạo, mỗi khi vào ngày này hễ là đệ tử nội môn dưới Nguyên Anh kỳ đều sẽ đến Thanh Vân phong nghe đạo.

Tại đỉnh núi trên quảng trường, chi chít vô số cái bàn đã được bày biện từ sớm, đằng sau mỗi cái bàn ‌đều có một vị tu sĩ ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

Từ Trúc Cơ đến Nguyên Anh có lít nhít gần mấy trăm người, tất cả mọi người đều đang chờ chủ nhân của cái bồ đoàn trên đài cao xuất hiện.

Chưởng môn truyền đạo, ngay cả đệ tử nội môn Nguyên Anh kỳ ngẫu nhiên cũng tới, cho dù là tu ‌sĩ Nguyên Anh kỳ mỗi lần đi nghe thì mỗi lần đều có thể đạt được cảm ngộ mới.

Ở trong mắt người thường, chưởng môn Động Hư Tử có tu vi quỷ thần khó lường, khả năng lĩnh ngộ đạo pháp kinh dị như gặp thiên nhân, hoàn toàn không phải những đệ tử có tu vi còn thấp như bọn họ đủ khả năng ngưỡng vọng đến.

Có thể nghe chưởng môn ‌Động Hư Tử chính miệng truyền đạo không chỉ là được nghe một buổi tọa đàm chất lượng cao mà thậm chí còn đại biểu cho vinh dự.

Chưởng môn Động Hư Tử không chỉ là chưởng môn Thanh Vân tông mà còn được ca tụng là thiên hạ đệ nhất hiện giờ của giới tu hành.

Thậm chí có lời đồn chưởng môn Động Hư Tử đã chạm đến tiên môn.

Phía dưới tiên nhân hắn là vô địch, phía trên tiên nhân thì một đổi một!

Có thể nghe đại tu sĩ thực lực cường hãn như vậy giảng đạo, tất cả đệ tử nội môn đều có vinh quang. ‌

Nghe chưởng môn giảng đạo cũng chính là đạt được chân truyền của chưởng môn!

Bốn làm tròn năm thì ta chính là đệ tử của chưởng môn!

Tất cả đệ tử tới nghe đạo chạy theo như vịt, trên quảng trường khó còn bàn chưa đầy!

Ba tiếng chuông đồng vang lên, từng cơn gió nhẹ thổi qua toàn bộ quảng trường, trên đài cao một bóng người chậm rãi hiện ra.

Chỉ thấy thời điểm người này xuất hiện có kèm theo tiếng sấm gió phụ họa, mùi thơm đặc biệt xông vào mũi, tiên nhạc như có như không vang vọng.

Tiên phong đạo cốt, dáng vẻ trang nghiêm, mặc đạo bào màu đen, đầu cài trâm mộc, trong tay cầm một cây phất trần.

Trong lúc đưa tay nhấc chân đạo vận lưu chuyển, chân nguyên quy tụ, một bộ dáng tiên nhân cực kỳ xuất trần!

Động Hư Tử đưa tay vung phất trần kích hoạt tụ linh đại trận của đỉnh núi Thanh Vân phong, trên đỉnh núi lập tức bị thiên địa nguyên khí nồng đậm bao phủ.

Thiên địa nguyên khí nồng đậm ngưng tụ thành sương mù, toàn bộ đỉnh núi Thanh Vân phong có tiên khí lượn lờ làm cho tinh thần người ta phấn chấn.

Tất cả mọi người đứng dậy khom mình hành lễ với Động Hư Tử, đồng thanh nói: "Bái kiến chưởng môn!"

Động Hư Tử nhẹ gật đầu, có chút vui mừng nhìn đệ tử nội ‌môn dưới đài, đây đều là hy vọng tương lai của Thanh Vân tông!

Giọng Động Hư Tử bình hòa nói: "Các vị ngồi xuống, giảng đạo bắt đầu!"

Giọng nói không lớn nhưng truyền đến bên tai các đệ tử một cách rõ ràng.

Các đệ tử lần nữa hành lễ rồi rối rít ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ ngồi của mình, nhu thuận dựng lỗ tai lên chờ nghe chưởng môn giảng đạo.

Động Hư Tử hơi nhẹ gật đầu, ngồi xuống trên bồ đoàn, vừa hé miệng chuẩn bị nói chuyện thì nghe thấy một tiếng sư tử hống hùng hậu vang lên.

"Đại thiếu gia ‌giá lâm, toàn bộ tránh ra!"

Quảng trường vốn yên tĩnh im ắng đột nhiên truyền tới ‌một tiếng hét như vậy làm cho Động Hư Tử trên đài cao xém chút nữa bị sặc nước miếng.

Rầm!

Ánh mắt mọi người nhìn về phía bậc thang, thấy con sư tử đá to lớn vốn dĩ giữ sơn môn nhảy lên, đang cưỡi trên lưng sư tử là một thiếu niên ‌mặc áo xanh mặt mày xám xịt.

Sư tử đá đối diện với ánh mắt bất mãn của Động Hư Tử ít nhiều có chút chột dạ, một tiếng hống vừa rồi của mình đúng là hơi lớn, nhưng vừa nghĩ đến chủ nhân trên lưng mình, nó lại lần nữa vênh váo tự đắc.

Có thể ở trước mặt chưởng môn tăng thể diện cho chủ nhân nhà mình, chó cưng trung thành tuyệt đối như vậy, chẳng phải chủ nhân sẽ lại cho ta một tia chân khí?

Có lời, lần này bôn ba có lời rồi!

Nếu có thể từ trong tay chủ nhân lấy thêm một tia chân khí thì chuyện bị lão đầu chưởng môn bất mãn cũng không đáng gì.

Chưởng môn Thanh Vân tông rất chảnh sao? Ta chỉ là một con sư tử đá giữ cửa, liên quan ta cái rắm!

Sư tử đá ngồi xổm trên mặt đất, cái đuôi sau lưng vẫy nhanh hơn, một mặt kiêu ngạo chờ đợi chủ nhân khen ngợi.

ÂuDương xạm mặt lại nhìn ánh mắt bốn phía đang nhìn mình giống như kẻ thiểu năng, dù là Âu Dương mặt dày như vậy cũng nhịn không được mà đỏ mặt.

Cái tên ngu xuẩn mắt mù này hô cái gì vậy?

Lời thoại đáng xấu hổ như vậy là muốn cho mình chết nhục sao?

Âu Dương từ trên lưng sư tử đá nhảy xuống, đạp sư tử đá một cước thuận tiện chuyển sang một tia chân khí.

Sư tử đá cảm thụ được chân khí trong cơ thể vốn có lần nữa gia tăng, vui mừng lăn lộn đứng lên hết sức nịnh nọt trước mặt Âu Dương.

"Mau mau cút!" Âu Dương tức giận mắng sư tử đá.

Sư tử đá cũng không dây dưa nhiều, chủ nhân bảo ‌lăn thì ta lập tức lăn, lần sau chủ nhân đến ta lại liếm!

Sư tử đá đứng thẳng lên, uy nghiêm nhìn lướt qua đệ tử nội môn giống như một lần nữa biến thành con thần thú hộ sơn uy nghiêm trước đó ở sơn môn, rồi lập tức quay người chạy xuống dưới núi.

Âu Dương quét một vòng quảng trường, ồ, ngồi chật hết rồi, không còn ghế trống!

"Sư huynh! Sư ‌ huynh! Ở đây ở đây!"

Đột nhiên tại phía đông quảng trường có đám thanh niên cơ bắp mạnh mẽ đứng lên liều mạng phất tay với Âu Dương.

Âu Dương nhìn lại, thì ra là đệ tử Hình phong, mình và các đệ tử Hình phong cũng rất thân quen, ngày thường không có việc gì, Lý phong chủ của Hình phong thường kéo mình đi ‌Hình phong.

Lấy danh nghĩa tốt đẹp mà nói là thảo luận thuật pháp màu vẽ.

Kỳ thật chính là uy hiếp mình giao ra tập tranh mới của Trần Trường Sinh.

Thường xuyên qua lại, mình và các đệ tử Hình phong cũng quen biết lẫn nhau.

Trong ngày thường bọn đệ tử Hình phong này đều là những mãnh nam não toàn bắp thịt, toàn bộ Hình phong tràn ngập bầu không khí đánh đấm.

Ngay cả khi mặc đạo bào, đạo bào cũng bị cơ bắp cuồn cuộn làm cho biến dạng.

Dù sao Hình phong chưởng quản tông pháp Thanh Vân tông, nếu như không thể đánh thì làm sao có thể quản được những thiên tài vênh váo đắc ý trong tông môn.

Toàn bộ Thanh Vân tông, ngoại trừ các lão tử thiên hạ đệ nhất cả ngày chỉ biết chỉnh quần áo, kiếm tu Vấn Kiếm phong một mặt rắm thúi, biết đánh nhau nhất chính là bọn mãnh nam cơ bắp Hình phong này.

Âu Dương bước nhanh tới, được nhóm mãnh nam nhiệt tình vấn an:

"Người kia đứng lên nhường chỗ ngồi cho sư huynh!"

"Sư huynh mấy ngày không gặp càng đẹp trai hơn nha!"

"Sư huynh có rảnh buổi tối cùng nhau thảo luận kiếm pháp đi!"

...

Âu Dương khoát tay với bốn phía, ở giữa đông đảo mãnh nam cơ bắp thành thạo điêu luyện vừa cười vừa mắng, thậm chí khiến cho đám mãnh nam người đầy cơ bắp phải mặt mũi thẹn thùng.

Đệ tử Hình phong rất rõ ràng Âu Dương trước mặt và sư phụ nhà mình ‌rất quen thân.

Có lần uống nhiều quá, kém chút đã ‌đốt giấy vàng kết bái anh em.

Quảng trường vốn dĩ yên tĩnh đến nỗi tiếng cây kim rơi cũng có thể nghe thấy, trong nháy mắt trở nên ầm ĩ giống như chợ bán thức ăn.

Trên đài cao Động Hư Tử ho khan một tiếng, mở miệng nói: "Im lặng!"

Chưởng môn mở miệng, đệ tử Hình phong lập tức thu hồi hưng phấn, nghiêm túc ngồi tại chỗ ngồi của mình.

Vẻ mặt Động Hư Tử kinh ngạc nhìn Âu Dương đang ngồi ở giữa một đám mãnh nam cơ bắp, hai tay chống lên trên mặt bàn sau lưng, ngửa đầu, vẻ mặt cà lơ phất phơ nhìn mình.

Tiểu tử này gần mười năm không tới nghe mình giảng đạo rồi?

Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao? Vậy mà tới nghe mình giảng đạo?

Sẽ không phải có âm ‌mưu gì chứ?

Động Hư Tử không dấu vết nhìn thoáng qua bí cảnh tiên nhân còn ở trên trời, ho khan một tiếng nói: "Hôm nay giảng đạo về thuật, pháp, đạo, thuật,... từ khi bắt đầu tu đạo, Luyện Khí sơ kỳ".

Đạo vận theo âm thanh quanh quẩn tại toàn bộ quảng trường.

Âu Dương dựa vào cái bàn đằng sau, hai chân bắt chéo, vẻ mặt thành thật xem Động Hư Tử giảng đạo.

Nhìn miệng Động Hư Tử hơi mở ra rồi đóng lại, đối với mình càng lúc càng giống một con cá lên bờ, miệng hơi mở rồi ngậm lại.

Giọng nói Động Hư Tử vào lỗ tai bên trái rồi ra lỗ tai bên phải giống bài hát ru khiến mí mắt Âu Dương càng ngày càng nặng.

Một giây trước Âu Dương còn muốn kiên trì, một giây sau hắn đã hơi ngửa đầu há to miệng ngủ thiếp đi.

Động Hư Tử vừa mở miệng nói chưa đến mười câu đã nghe được một tiếng ngáy to vang lên.

Bạn đang đọc [Dịch] Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack của Thành Nam Hữu Vũ Lạc Thành Tây

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    173

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!