Mười vạn viên Trúc Cơ đan.
Ngay cả ba người Lãnh Thanh Tùng khi nghe thấy con số này cũng không nhịn được hít sâu một hơi.
Trúc Cơ đan có được tính là đan dược thượng cấp không?
Không, thậm chí không là đan dược thượng cấp nhập môn, chỉ là giúp phần nào cho đệ tử Luyện Khí kỳ đột phá tới Trúc Cơ kỳ.
Đệ tử nội môn còn chướng mắt thứ như Trúc Cơ đan, có thể vào được nội môn có ai không phải là thiên tài?
Cần phải dùng tới Trúc Cơ đan để đột phá hả?
Sẽ bị người khác xem thường.
Trúc Cơ đan thường chỉ có đệ tử ngoại môn coi như tài nguyên mà sử dụng tu luyện.
Mặc dù không gọi là quý hiếm, nhưng số lượng này thực sự quá đáng sợ?
Mười vạn viên?!!!
Trúc Cơ đan là đan dược chỉ có tác dụng khi đột phá Trúc Cơ, là đan dược xúc tiến chân khí chuyển hóa chân nguyên.
Người bình thường ăn một viên là được rồi, người có tư chất hơi kém một chút thì ăn hai viên, nhiều hơn thì ba viên.
Mười vạn viên có thể khiến người ăn biến thành Trúc Cơ đan luôn!
Ba người Lãnh Thanh Tùng nhìn về phía Âu Dương, vừa rồi mình còn đang kiểm điểm sâu sắc bản thân, nhưng bây giờ bọn họ lại cần một lời giải thích.
Cảm nhận ánh mắt tựa như kim đâm sau lưng, Âu Dương ủy khuất nói: "Đan Nguyên Tử sư thúc, lời này của ngươi khác với lúc trước, trước ngươi bảo ta tùy tiện ăn."
"Ngươi ngươi ngươi!" Đan Nguyên Tử chỉ vào Âu Dương, tức run người.
Đây chính là mười vạn viên Trúc Cơ đan đó!
Toàn bộ Trúc Cơ đan tồn kho ở Đan phong đều bị tên nhóc này nuốt hết!
Ai biết tên nhóc này lại ăn giỏi như vậy?
Vốn chỉ tưởng tên nhóc này chỉ cần mấy viên để đột phá cảnh giới, mà Trúc Cơ đan cũng không phải thứ gì quý giá, mình lại thấy hắn thỉnh thoảng mang tới vài tập tranh nên cũng vung tay đưa chìa khóa khố phòng chứa Trúc Cơ đan cho hắn.
Không ngờ lại dẫn sói vào nhà!
Chỉ trong một buổi tối, toàn bộ Trúc Cơ đan trong khố phòng đều bị nuốt hết!
Nội môn trong Thanh Vân tông làm gì có ai rảnh đi luyện Trúc Cơ đan, bình thường đều cho đệ tử luyện tập, rồi mang ra ngoại môn để phụ trợ tu luyện cho các đệ tử ngoại môn.
Mười vạn Trúc Cơ đan là hàng tồn kho vài chục năm của cả Đan phong!
Tên nhóc này chỉ mất một đêm đã biến lượng Trúc Cơ đan mà toàn bộ đệ tử ngoại môn dùng trong vài chục năm về con số không!
Vốn chỉ được dùng để luyện tập, Trúc Cơ đan nháy mắt trở thành đan dược khan hiếm nhất ở ngoại môn!
Khiến từ trên xuống dưới ở Đan phong miệt mài không kể ngày đêm, từ phong chủ xuống tới đệ tử nhập môn đều phải ngồi trước lò luyện đan, trừng mắt ngồi mười ngày mười đêm mới bổ sung đủ số lượng!
Mình đường đường là phong chủ Đan phong, tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng phải không kể ngày đêm nhìn chằm chằm lò luyện Trúc Cơ đan!
Hiện tại cả Đan phong vừa nghe thấy ba chữ Trúc Cơ đan là phản xạ nôn có điều kiện!
Tất cả đều do tên nhóc thối tha trước mặt!
Thấy Đan Nguyên Tử tức run người, ba người sau lưng Âu Dương cúi thấp đầu xuống, thậm chí còn không dám nâng mắt nhìn về phía Đan phong.
Đã làm ra chuyện như này rồi mà Đại sư huynh vẫn còn dám nghênh ngang tơi Đan phong mượn đồ.
Da mặt sư huynh quá dày!
Thậm chí khi Lãnh Thanh Tùng nhìn về phía tấm bảng gỗ bị kiếm khí của mình đánh nát cũng cảm thấy có lỗi với toàn bộ Đan phong.
Bầu không khí nhất thời hơi xấu hổ, ba người đứng sau lưng Âu Dương thậm chí còn lúng túng tới mức sắp chôn đầu xuống dưới phi kiếm.
Âu Dương cũng cảm thấy mình rất ủy khuất, thỉnh thoảng mình tới Đan phong mượn đồ, các sư huynh đệ ở đây đều rất hào phóng, nói chuyện nghe êm tai, mình cực kỳ thích nơi này.
Nên mình mới gấp gáp bảo Trần Trường Sinh làm một đống tranh trong đêm, đặc biệt chạy tới để cảm ơn.
Sau khi Đan Nguyên Tử nhìn thấy tập tranh cũng cảm thấy an ủi phần nào, thậm chí còn khen Hồ Vân thu được một đệ tử tốt.
Âu Dương nhân lúc lão đầu còn đang vui sướng, bèn đưa ra một chuyện mà mình mong đợi.
"Có thể dựa vào đan dược đột phá tới Trúc Cơ kỳ không?"
Đan Nguyên Tử nghe thấy lời của Âu Dương liền vung tay, ném thẳng cho Âu Dương một cái chìa khóa, tỏ vẻ chút chuyện nhỏ này đừng làm phiền tới mình, Trúc Cơ đan trong khố phòng, Âu Dương tùy ý ăn, sau đó lại đắm chìm trong thủ pháp diệu kỳ của lão tam nhà mình không thể tự thoát ra.
Đêm đó, toàn bộ Đan phong từ trên xuống dưới đều đắm chìm trong bầu không khí đọc sách cực kỳ chăm chú, thậm chí còn có người không nhịn được lớn tiếng khen hay.
Thế nên khi Âu Dương bước vào khố phòng, gần như không có ai trông coi.
Trong mắt Đan phong, Trúc Cơ đan cùng lắm chỉ là đống rác có thể tiện tay tùy ý luyện ra mà thôi.
Khi đối mặt với lượng Trúc Cơ đan nhiều như biển trong khố phòng, Âu Dương cảm thấy an toàn như vừa được về nhà.
Nhiều đan dược như vậy, mình còn lo gì không lên được Trúc Cơ?
Tưởng tượng thật tốt đẹp, nhưng hiện thực lại tàn khốc.
Nuốt đan dược từ chạng vạng tối tới sáng sớm hôm sau.
Trừ âm thanh nhắc nhở chân khí +1, chân khí +1, chân khí +1 của hệ thống ra thì không có tác dụng gì khác.
Nuốt viên cuối cùng xong Âu Dương chua ê răng nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì.
Lại trò gì đây? Đã nuốt xong Trúc Cơ đan rồi, trừ chân khí +1 ra thì chẳng còn tác dụng nào hết.
Các luyện đan sư trong Đan phong đều bán thuốc giả hết à?
Nhưng khi nhìn khố phòng vắng lặng, Âu Dương cảm thấy bây giờ là lúc mình nên chuồn.
Không chuồn thì chỉ sợ chuồn không nổi.
May mà lúc Âu Dương rời khỏi Đan phong thì vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng lật sách, lòng không khỏi cảm thán, không hổ là các luyện đan sư phải đối mặt với vô số đan phương.
Học hành khắc khổ như vậy thì y thuật trên Tiểu Sơn phong nhà mình chỉ e cả đời cũng không dùng được!
...
Đan Nguyên Tử tức run người lách mình xuất hiện trước mặt Âu Dương, một phát túm được cổ tay hắn, hung hăng nói: "Đi gặp chưởng môn cùng ta, hôm nay dù có phải đụng đầu chết trước sơn môn Thanh Vân phong ta cũng phải đòi được một câu trả lời hợp lý!"
Ôi, lão già này làm thật?
Âu Dương thầm giật mình, lập tức quay đầu cầu viện ba vị sư đệ sau lưng mình.
Cha con cùng đi lính, huynh đệ đánh theo đoàn, đây là thời khắc thể hiện tình nghĩa sư huynh đệ!
Nhưng ba người Lãnh Thanh Tùng lại cúi thấp đầu, coi như chưa xảy ra chuyện gì.
"Ơ? Các ngươi tính đối xử với Đại sư huynh của các ngươi như vậy? Các ngươi vô tình thì đừng trách ta vô nghĩa!" Âu Dương thấy ba người họ hóa thân thành đà điểu thì tức giận.
Khi nhìn thấy Trần Trường Sinh, hai mắt hắn đột nhiên sáng lên, Âu Dương vội vàng cười nói với Đan Nguyên Tử: "Sư thúc đừng nóng, ngươi nghe ta giảo ngôn... À giải thích, ta có nỗi khổ tâm!"
"Nỗi khổ tâm? Ngươi có nỗi khổ tâm gì mà cần phải ăn hết mười vạn viên Trúc Cơ đan!" Đan Nguyên Tử cười lạnh.
Âu Dương chỉ Trần Trường Sinh đằng sau lưng, nói: "Sư thúc có nhớ lúc tông môn thi đấu, Thánh tử Thanh Vân tông Trần Trường Sinh thay Thanh Vân tông ta trảm ma không?"
Trần Trường Sinh nghe thấy Âu Dương gọi tên mình lên thì đột ngột ngẩng đầu, lòng kinh hãi.
Không ổn, sư huynh sắp bán mình, mình phải đi!
Trần Trường Sinh vừa định đi thì đã có hai cánh tay vươn ra nhấn vai hắn lại, lập tức không thể động đậy.
Giọng của Bạch Phi Vũ như có như không truyền âm vào tai Trần Trường Sinh: "Đừng đi, việc này cần ngươi thay hắn chùi đít, nếu không Tiểu Sơn phong sẽ bị người người ở Thanh Vân tông hùa đánh thật."
Lãnh Thanh Tùng đứng một bên mặc dù không nói gì, nhưng lực tay ấn bả vai Trần Trường Sinh lại tăng thêm một phần.
Đan Nguyên Tử nghi ngờ nhìn Trần Trường Sinh, hỏi: "Tên nhóc này đã tới Kết Đan kỳ rồi còn cần Trúc Cơ đan làm gì?"
"Không lẽ sư thúc quên là sư đệ của ta có bản lĩnh giữ nhà gì rồi à? Một khi phát động mấy trăm con rối kia thì tài nguyên cần dùng cũng là số trên trời!" Âu Dương nhanh chóng chắp vá biện pháp trong đầu, ngoài miệng vẫn quang minh lẫm liệt nói.
"Dù có vậy thì mười vạn viên Trúc Cơ đan của Đan phong ta..." Đan Nguyên Tử lập tức nói.
"Sư thúc chờ đã!" Âu Dương hét lớn, tránh khỏi tay của Đan Nguyên Tử.
Âu Dương đắc ý chắp tay ôm quyền lên trời: "Sư thúc không lẽ đã quên? Chưởng giáo từng nói, gặp Thánh tử như gặp chưởng giáo, đồ Thánh tử dùng cũng là đồ chưởng giáo dùng, vậy nên mười vạn viên Trúc Cơ đan này đáng lẽ phải do chưởng giáo trả tiền!"
Động Hư Tử vẫn đang ngồi trong đại điện nói chuyện với Thái A đột nhiên hắt xì một cái thật lớn.