Dáng vẻ Âu Dương như tiểu nhân đắc ý, giống như thể hắn mới là Thánh tử của Thanh Vân thánh địa.
Đệ tử Đan phong vây xem ở cửa sơn môn càng ngày càng nhiều, cùng chung mối thù nhìn Âu Dương trên phi kiếm, mà những tu sĩ ở những ngọn núi khác nghe nói Đan phong có chuyện náo nhiệt nên cũng nhao nhao ngự kiếm mà đến xem.
Dù sao bản chất của sinh linh cũng là ăn dưa!
Thân là tu sĩ Đại Thừa kỳ, Đan Nguyên Tử đương nhiên không tin chuyện ma quỷ từ miệng Âu Dương, nhưng đang ở ngay trước mặt Thánh tử, Đan Nguyên Tử cũng có hơi nghi ngờ nhìn Trần Trường Sinh hỏi: “Thánh tử, rốt cuộc tên tiểu tử thúi này nói là thật sao?”
Đầu Trần Trường Sinh đổ đầy mồ hôi nhễ nhại, nhưng hai vai con rối của hắn bị bóp chặt sắp nát vụn, chỉ đành phải cười nói: “Sư thúc có chỗ không biết rồi, tàn dư Ma tộc âm hiểm xảo trá, nhiều người biết sẽ khiến hắn nghi ngờ cho nên ta chỉ có thể quyết định hạ sách này để nhờ sư huynh tới đây một chuyến, để mà nói, lần này có thể tiêu diệt tàn dư Ma tộc cũng là Đan phong có công đầu tiên!”
Sau khi Trần Trường Sinh nói mấy câu, vẻ mặt Đan Nguyên Tử lập tức tươi cười, ngẩng đầu lên cười ha ha.
Mặc dù Đan phong là một nơi quan trọng của Thanh Vân tông, nhưng nói thẳng ra thì cũng chỉ làm công tác hỗ trợ hậu cần.
Trần Trường Sinh nói lần này Đan phong có công tiêu diệt tàn dư của Ma tộc, ngay lập tức khiến Đan Nguyên Tử tự hào, thậm chí các đệ tử của Đan phong nghe Trần Trường Sinh nói xong cũng cảm thấy vinh dự.
“A, hóa ra một nửa công lao Thánh tử tiêu diệt Ma tộc là nhờ Đan phong chúng ta!”
“Truyền xuống, Thánh tử tiêu diệt Ma tộc, Đan phong ta được ghi công đầu!”
“Sau này, người ta sẽ nói Thánh tử diệt được Ma tộc đều là nhờ công lao Đan phong của ta.”
“Đằng sau nghe đây, Thánh tử là người Đan phong chúng ta!”
“Hả? Sau này Thanh Vân tông sẽ là của Đan phong chúng ta?”
....
“Ta vừa mới nói, nhiệt tình gửi tập tranh vậy làm sao sư huynh có thể là người xấu chứ?”
“Không đúng, vừa rồi không phải ngươi còn nói muốn ăn sống hắn sao?”
“Đáng ghét... Ngươi đang nói gì đấy?” Một người trung niên cường tráng thẹn thùng đấm sư huynh ở bên cạnh.
Các đệ tử trên dưới đương nhiên đều cảm thấy tự hào, vinh dự, mặc dù sức chiến đấu của Đan phong là thấp nhất trong mười hai phong của Thanh Vân tông, nhưng lần này Đan phong lại một tay giúp đỡ Thánh tử, chưởng môn tương lai, để quét sạch tàn dư của Ma tộc.
Hơn nữa, trên dưới Đan phong không kể ngày đêm mà góp sức để luyện chế Trúc Cơ đan cho Thánh tử, dù sao bốn làm tròn năm cũng như ta tiêu diệt tàn dư Ma tộc!
Mười vạn viến Trúc Cơ Đan làm gì còn quan trọng?
Thánh tử đã nói dùng để tiêu diệt Ma tộc, ngươi vẫn không tin sao? Thấy Thánh tử như thấy chưởng môn, có bản lĩnh thì ngươi đi hỏi chưởng môn đi!
Trên mặt của Đan Nguyên Tử cũng tràn đầy ý cười, khác hoàn toàn với dáng vẻ tức giận vừa rồi, ánh mắt hắn nhìn bốn người của Âu Dường càng thêm ân cần.
“Không biết Thánh tử điện hạ lần này tới Đan phong của ta là vì chuyện gì?” Đan Nguyên Tử cười hỏi.
“Sư thúc, mấy ngày nay không phải trời rất lạnh sao? Ta muốn mượn một ít linh thảo nấu đồ để bồi dưỡng thân thể Thánh tử vừa mới tiêu diệt tàn dư của Ma tộc! Ngươi cũng biết, Thánh tử mất rất nhiều sức trong trận chiến đó, thậm chí còn nguy hiểm đến đạo cơ, vì vậy vẫn luôn nghỉ ngơi.” Âu Dương vội vàng nói.
Khóe miệng Trần Trường Sinh giật giật, khẽ gật đầu mất mặt cười cười, vẻ mặt như ăn cứt.
“Hả? Cơ thể Thánh tử bị bệnh sao? Chỗ này của ta có mười viên Ngộ Đạo Nhị phẩm, Thánh tử cần không?” Đan Nguyên Tử lập tức quan tâm hỏi.
“Đa tạ sư thúc quan tâm, không cần…” Trần Trường Sinh vừa muốn cự tuyệt lòng tốt của Đan Nguyên Tử, lại bị Âu Dương bịt miệng lại.
Âu Dương ngây thơ cười nói: “Vậy thì thật ngại quá, trưởng lão ban thưởng không dám từ chối, vậy ta thay Thánh tử nhận lấy!”
Sau khi nhận lấy chiếc bình ngọc trắng Đan Nguyên Tử đưa tới, chỉ xuyên qua cái bình mà đã có thể để cho người ta ngửi thấy một mùi thuốc sảng khoái.
Đồ tốt nha, bây giờ họ của nó là Âu Dương!
Âu Dương vừa lật tay, bình ngọc trắng đã biến mất ở trong tay Âu Dương, trong tay hắn còn có thêm một tờ giấy, chính là dược liệu cần thiết mà cáo Tây Tạng Hồ Ngôn viết cho hắn.
“Sư thúc, ngươi xem những dược liệu này là thứ chúng ta đang cần!” Âu Dương rất cung kính đưa tờ giấy cho Đan Nguyên Tử.
Đan Nguyên Tử khẽ vẫy tay một cái, tờ giấy trong tay Âu Dương liền bay vào trong tay của Đan Nguyên Tử, Đan Nguyên Tử nhìn linh thảo ở trên giấy, vuốt vuốt râu, cau mày nói: “Khải linh thảo, Bạch Thú quả, Thanh Hồ điệp này đều là linh dược cần có để luyện chế Phá Cảnh đan cho linh sủng, thứ này không phải để người ăn! Thánh tử cũng cần loại này sao?”
Âu Dương đảo mắt nói: “Sư thúc đã quên những con rối kia sao, đồ chơi đó cũng không phải người!”
Khóe miệng Trần Trường Sinh ở bên cạnh lại giật giật, nói ra thì những con rối kia đều là sản phẩm phân chia thần hồn của hắn, cũng tương đương với hắn.
Đan Nguyên Tử khẽ gật đầu, hào phóng nói: “Nếu Thánh tử cần thì Đan phong ta chắc chắn sẽ hỗ trợ sức lực, ta sẽ để mọi người chuẩn bị cái này.”
Tròng lòng Âu Dương vui mừng khôn xiết, từ trong túi trữ đồ lấy ra một chồng tập tranh, nhờ Lãnh Thanh Tùng đưa đến trước mặt của Đan Nguyên Tử, chắp tay nói: “Đây là chống tập tranh mới nhất, xin sư thúc thưởng thức!”
Đan Nguyên Tử vung tay một cái, tập tranh ở trong tay của Lãnh Thanh Tùng biến mất, Đan Nguyên Tử có chút vui mừng nói: “Tên tiểu tử này, đã tới rồi còn mang theo cái gì nữa chứ!”
Âu Dương cười nói: “Sư thúc, Đan phong cùng Tiểu Sơn Phong là huynh đệ thân thiết, ngài xem, chỉ sợ dược liệu ở trên đó không đủ dùng, có phải nên tăng gấp đôi số lượng không?”
Đan Nguyên Tử híp mắt, bay tới trước mặt của Âu Dương, cúi đầu nói: “Tiểu tử ngươi đừng quá đáng, được đà lấn tới à?”
Âu Dương cũng nhỏ giọng nói: “Sư thúc, lần này ta mang Thánh tử đến cho ngài để hắn viết giấy nợ, viết tên của chưởng môn, cho ta gấp hai lần, kêu hắn viết gấp ba lần cho ngài, ngài tìm chưởng môn thanh toán.”
“Gấp ba? Gấp năm lần!” Đan Nguyên Tử bất mãn nói.
“Bốn lần, nếu không được thì ta đi, mười vạn viên Trúc Cơ Đan cũng ghi nợ cho ngươi, sư đệ ta còn có thể treo tên ở Đan phong.” Âu Dương cò kè mặc cả nói.
Nghe thấy lời nói cuối cùng của Âu Dương, trong lòng Đan Nguyên Tử có chút rung động, khi nhìn Trần Trường Sinh giống như nhìn một con heo con hắn đã nuôi từ nhỏ.
“Đập tay lập thề!” Đan Nguyên Tử thấp giọng nói.
“Tuyệt không thay đổi!” Âu Dương xòe bàn tay ra nói.
Hai người đánh liên tiếp ba chưởng, Đan Nguyên Tử cười to, vung tay nói: “Hôm nay Đan phong ta sẽ mở tiệc chiêu đãi Tiểu Sơn Phong, từ nay về sau Tiểu Sơn Phong và Đan phong kết làm huynh đệ sơn phong!”
"A a a!" Các đệ tử trên Đan phong hoan hô lên, từ giờ trở đi, chưởng môn tương lai giới tu hành, Thánh tử, cũng là người Đan phong của bọn họ.
Hai người bọn họ không coi ai ra gì mà thảo luận chuyện lừa gạt chưởng môn ở trước mặt ba người của Lãnh Thanh Tùng.
Lúc này Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ mới hiểu được tại sao sư huynh của mình lại khiến đệ tử của các ngọn núi khác thích như vậy, đúng là làm chuyện trót lọt không chê vào đâu được!
Chỉ có Trần Trường Sinh hai mắt mờ mịt, răng hàm thiếu chút nữa bị chính mình cắn nát.
Sau lại dùng một bữa cơm mà chủ khách đều vui vẻ, trước khi rời đi Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ mỗi người banh một cái bao rất lớn, còn các đệ tử của Đan phong thì nhiệt tình không ngừng nhét dược liệu vào trong bao.
Dù sao đó là thứ cần thiết để sư huynh mình thống nhất tam giới trong tương lai, dự phòng nhiều một chút sẽ tốt hơn!
Dưới ánh mắt ôn hòa của Âu Dương và Đan Nguyên Tử, Trần Trường Sinh run rẩy viết tên Đổng Hư Tử lên trên giấy nợ.