-Những lúc rảnh rỗi, trưởng quan có thể thường xuyên đến uống chút rượu.
Diệp Thanh Điệp tiếp tục lên tiếng.
-Được.
Tống Tư mỉm cười nhận lấy tiền, hắn liếc mắt nhìn sang Hứa Mạt đang đứng bên cạnh Diệp Thanh Điệp, cảm thấy người này có chút quen mắt, tuy nhiên hắn lại không nhớ ra, có thể đã gặp qua ở đâu đó rồi.
Cả ba quay người rời đi.
Tiểu Thất lặng lẽ cất khẩu súng máy, dùng ống tay áo của mình che lại.
Sau khi bọn chúng rời đi, nụ cười trên mặt Diệp Thanh Điệp biến mất, cả gương mặt bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh, lộ ra sát khí.
-Lần trước là hắn đúng không?
Diệp Thanh Điệp hỏi Hứa Mạt.
-Ừm.
Hứa Mạt gật đầu.
Lần ở nhà thờ đó, chính Tống Tư đã dẫn đầu đội và trực tiếp ra lệnh bắn chết chú Phương.
-Xui xẻo.
Tiểu Thất buồn bực nói:
-Thật muốn bắn chết hết bọn chúng.
Vậy mà Điệp tỉ đã nén giận và mỉm cười chào đón bọn chúng.
Bọn họ đã rất lâu rồi không phải chịu đựng tức giận như thế này.
-Nhịn một chút đi.
Hứa Mạt mở miệng nói.
-Mấy ngày nay sợ rằng sẽ không yên ổn. Lúc trước quản gia đến quán rượu của chúng ta đã bị không ít người nhìn thấy. Mặc dù ông ta không làm gì hết nhưng không biết ông ấy có mang đến phiền phức gì hay không.
Nói xong, hắn đi về phía cánh cửa mà Diệp Thanh Điệp đang đứng chắn, ở đó có một phòng huấn luyện và cũng là một nơi bí mật.
Nếu Tống Tư nhất định muốn tiến vào cánh cửa đó, không chừng hắn đã là một người chết rồi.
Khắp các con phố đều là đội ngũ điều tra, lục soát lần lượt từng nhà một, suy cho cùng cũng là một nghị viên đã chết, những vị tai to mặt lớn khác đương nhiên cũng sẽ sợ hãi.
Trong những hoàn cảnh như thế này, người người đều gặp nguy hiểm, không ít băng nhóm tội phạm đã vô duyên vô cớ bị phát hiện, trong lòng bọn chúng không ngừng chửi rủa những tên côn đồ kia.
Tất nhiên, những quan chức nhà nước đó không bị liệt vào cuộc lục soát và đội thực thi pháp luật cũng không có thẩm quyền cao như vậy.
Gia đình của Tô Phi là viên chức nhà nước, cô ấy đã rất bất ngờ khi biết tin.
Trước kia vẫn muốn thông qua Tinh Vân để tạo mối quan hệ với nghị trưởng Thái Luân.
Hơn nữa, có vẻ như sự việc đã xảy ra vào tối hôm qua sau khi cô ấy rời khỏi quán rượu, điều này có vẻ hơi kỳ lạ.
Nhưng Tô Phi vẫn không hề liên tưởng đến Hứa Mạt, một nhân viên pha chế trong quán rượu, làm sao cô có thể nghĩ đến đó là tên côn đồ đã giết ngài nghị viên.
Cô chỉ đang thắc mắc, trước khi Nghị trưởng Thái Luân xảy ra chuyện, có khi nào ngài ấy đã cử người đến giết nhóm người Hứa Mạt.
Nghĩ đến kẻ đê tiện trong quán rượu vẫn khiến cô tức giận.
Đêm đến sẽ đi xem thử.
…………
Ở vùng ngoại ô thành bang chính của thành phố có một khu biệt thự tương đối giàu có.
Những người sống ở đây mặc dù không có thân phận công chức, nhưng có thể được coi là một hỗn hợp khá tốt, vì vậy sự riêng tư của khu vực này luôn tương đối ổn và hiếm khi bị thế giới bên ngoài quấy rầy.
Tuy nhiên lần này, khu biệt thự này cũng cần tiến hành kiểm tra theo thông lệ.
Với cái chết của Nghị viên, bọn côn đồ nhất định không phải dạng đơn giản, có khả năng bọn chúng đang sinh sống ở đây.
Chỉ là những người đến đây để kiểm tra theo thông lệ là thành viên của đội hộ vệ thành bang.
Trong sân của một biệt thự, có truyền ra tiếng cười, Bạch Vi và Mỹ Á đang chơi đùa cùng với Yêu Nhi.
Lão gia Ba Tư đang nằm trên ghế rất thoải mái, dường như rất thích hưởng thụ cảm giác này.
Lần trước khi hắn rời khỏi cửa hàng bách hóa, Hứa Mạt đã cho hắn một số lớn tiền liên bang, có tiền mà không dùng thì uổng sức kiếm được nhiều tiền.
Bên ngoài viện, một quản gia đi tới trước mặt lão gia Ba Tư, nói rằng:
- Lão gia, hộ vệ thành bang nói cần kiểm tra theo thông lệ, hi vọng có thể hợp tác.
-Đã xảy chuyện gì sao.
Lão gia Ba Tư híp mắt hỏi.
-Nghe nói nhà của một vị Nghị viên đã bị côn đồ đột nhập và giết chết ngài ấy, hiện tại toàn thành phố đang truy tìm hung thủ.
Quản gia nói.
-Để bọn họ vào đi.
Lão gia Ba Tư truyền lệnh.
Quản gia gật đầu rời đi, một lúc sau, hai thành viên của đội hộ vệ thành bang với trang bị vũ trang đầy đủ bước vào. Đám người Mỹ Á lo lắng nhìn người mới đến.
-Tùy ý lục soát, đừng làm hỏng đồ đạc là được.
Lão gia Ba Tư dặn dò.
-Cảm ơn sự hợp tác.
Hai người gật đầu, vào biệt thự tìm kiếm, không lâu sau liền đi ra ngoài.
Một người đàn ông béo, hai phụ nữ trẻ, còn có một đứa trẻ, trông không giống côn đồ chút nào.
Đi đến cổng sân, một người trong số họ lấy ra một bức ảnh, ngoái đầu nhìn lại lão gia Ba Tư, chỉ thấy lão gia Ba Tư cả cơ thể đều là mỡ đến mức còn khó mở mắt, khác hoàn toàn chàng trai trẻ tuổi trong bức hình trước mắt này.
Có điều béo đến mức này, không biết có phải là trùng hợp hay không.
Hai người rời khỏi đây, quản gia đóng cửa sân lại.
Mỹ Á đi đến bên cạnh lão gia Ba Tư, cô ấy đã nghe thấy lời của quản gia.
-Cha, chẳng lẽ là Hứa Mạt?
Cô thấp giọng nói.
Cô đã nghe ngóng về sự việc một năm trước và những gì đã xảy ra sau đó, chợ đen bị tàn sát, máu chảy thành sông.
Nếu người trong đấu trường thật sự là Hứa Mạt, theo như tính cách của hắn, rất có khả năng đã xuống tay với những đại nhân vật kia.
Cô đến bây giờ vẫn nhớ như in cảnh tượng Hứa Mạt mặc áo giáp và cầm đao.
Hứa Mạt là dũng sĩ trong lòng cô.
-Không cần phải khoa trương như vậy chứ?
Lão gia Ba Tư thì thầm và liếc nhìn Mỹ Á đang đứng bên cạnh.
Vẫn chưa xác nhận được người trong đấu trường hôm đó có phải là Hứa Mạt hay không mà Mỹ Á đã thay người vào rồi, hiển nhiên trong tiềm thức, cô đã tin người đó chính là Hứa Mạt.