Thế giới ngầm vốn dĩ không phải là một thế giới nhân từ, tiếp tục tồn tại đã không dễ dàng gì. Ba Tư lão gia có người mình muốn bảo vệ, mặc dù thực lực của ông không tệ, nhưng cũng không thể nào ở bên cạnh Lăng Dung từng giây từng phút.
-Bọn họ nếu đã nhận tiền của Ba Tư lão gia, hẳn là không dám báo cáo với Rắn Hổ Mang.
Hứa Mạt thầm nghĩ, nếu không, với hung danh của Rắn Hổ Mang, sợ là sẽ không bỏ qua cho hai tên thủ hạ kia.
-Chuyện của con, con hãy tự giải quyết đi, ta không giúp được gì. Nếu muốn con có thể dẫn Yêu nhi đi bất cứ lúc nào, nhưng một khi ở lại, con phải tự mình đối mặt, sống hay chết đều không liên quan đến ta. Nếu con chết, ta sẽ cố gắng nuôi dạy Yêu nhi nên người.
Dường như Ba Tư lão gia đã biết Hứa Mạt đang suy nghĩ gì, mở miệng nói với hắn.
-Dạ.
Hứa Mạt gật đầu, nói:
-Cảm ơn Ba Tư lão gia.
-Thêm một khẩu phần ăn, con tự mình quyết định đi.
Ba Tư lão gia không thèm để ý nói, ông cũng hơi chút tò mò, Hứa Mạt sẽ lựa chọn như thế nào?
Là dẫn theo Yêu nhi đi, hay là tự mình đối mặt?
Cho dù là con đường nào, còn sống đã không dễ dàng gì, chẳng qua đứa con gái quý giá của ông sợ sẽ đau lòng, nhưng đã đến lúc để con bé hiểu rõ về sự tàn khốc của thế giới này.
Ba Tư lão gia đột nhiên lắc đầu tự giễu.
Lớn tuổi, thấy nhiều rồi, người cũng chết lặng.
Coi số cậu ta thế nào thôi!
. . .
Ban đêm của thế giới ngầm sắp đến, dân chúng bình thường đều về đến nhà là đóng kín cửa, không dám tùy tiện ra ngoài.
Nhưng trên đường phố vẫn có người qua lại, đều là những người có chuyện tốt, trong thế giới hỗn loạn, sẽ có rất nhiều người sống ở nơi góc tối, làm chút chuyện mờ ám không thể đưa ra ánh sáng.
Sau khi Hứa Mạt đưa Bạch Vi về nhà, thì một mình quay lại phòng, giao Yêu nhi cho Lăng Dung trông nom.
Trong phòng, hắn lấy ra hai tấm bài poker, quân bài kim loại màu bạc mà khi giết chết người đàn ông đeo kính gọng vàng, hắn đã cắt đứt hai tấm.
Nhìn kỹ vào các cạnh của poker, nó rất mỏng, trọng lượng nhẹ, lại dễ dàng mang theo, nếu được sử dụng để làm ám khí thì thích hợp hơn là phi tiêu, hơn nữa cũng không bắt mắt lắm.
Hứa Mạt nhìn chằm chằm vào quân bài poker, đột nhiên nhìn thấy hai thẻ bài trôi nổi trước mặt mình, Hứa Mạt dùng tâm trí điều khiển nó, chỉ thấy hai lá bài quay ngược chiều nhau, sau đó vờn quanh người rồi lại rơi vào lòng bàn tay hắn.
Khống chế đồng thời hai quân bài nên có chút vất vả, sức lực tinh thần càng tiêu hao nhiều hơn, thời gian hắn luyện tập hô hấp pháp vẫn còn quá ngắn.
Hứa Mạt nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện hô hấp thuật, tất cả mọi thứ bên ngoài đều khắc sâu vào trong tâm trí hắn. Não hắn giống như một cỗ máy vận chuyển, đây không phải lần đầu tiên hắn có loại cảm giác này.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Lăng Dung cùng Yêu nhi đều đã chìm vào giấc ngủ, Ba Tư lão gia thì vẫn chưa, cũng đang ngồi thiền tu luyện.
Bên ngoài cửa hàng bách hóa, phía xa đường phố, có mấy bóng người đi tới, tổng cộng có ba người, ngoại trừ hai anh em ban ngày ra, Hứa Mạt còn nhìn thấy một người đàn ông cao gầy, trên vai mang theo một thanh vũ khí giống như rìu, cán rìu rất dài với ánh kim loại sáng bóng màu bạc.
Ba người cùng nhau đi về phía cửa hàng bách hóa của Ba Tư lão gia.
Hiển nhiên, bọn hắn tới để giết người.
Bọn họ nhận được mệnh lệnh là giết ba người lớn. Mặc dù có thể bắt bán Yêu nhi cho thị trường chợ đen, nhưng số tiền lấy được chung quy vẫn không phải của mình. Ba Tư lão gia cho bọn họ, là vào túi họ, đây là nuốt riêng, huống chi, hiện giờ vẫn còn một người đang sống sờ sờ.
Anh Rắn cần phải biết rằng, bọn hắn không chết thì cũng phải lột da.
Cho nên, Hứa Mạt phải chết.
Lúc bọn họ đi đến đầu ngõ, Hứa Mạt đã đứng dậy đẩy cửa phòng ra, hắn lặng lẽ đi xuống lầu, mở cửa tiệm bách hóa, sau đó cả người chìm vào đêm tối.
Hai bên không hẹn mà gặp, ba người nhìn thấy Hứa Mạt thì hơi sửng sốt, sau đó trong ánh mắt hai anh em lộ ra một ý cười ác độc, thật là trùng hợp nha, như vậy khỏi tốn công bọn họ đi 'gõ cửa'.
Bọn hắn nhìn thấy trong ánh mắt Hứa Mạt tràn ngập hốt hoảng, sau một khắc trực tiếp quay người bỏ chạy.
Vẻ mặt hai anh em cười như không cười, còn muốn chạy?
Hai người họ bắt đầu đuổi theo, người đàn ông cao gầy vác rìu trên vai cũng truy kích, sải chân dài, tốc độ chạy của gã rất nhanh.
Ba Tư lão gia đứng ở cửa sổ trên lầu, nhìn thấy mấy người rượt đuổi nhau trong đêm tối, không ngờ Hứa Mạt ở tuổi này mà lại có dũng khí như vậy, trước kia đúng là đã xem thường hắn rồi.
Chỉ là, tiểu tử này sao mà trùng hợp như vậy? Vừa ra cửa đã gặp đối phương?
Hứa Mạt chạy như điên, ba người phía sau sải bước đuổi theo, người trên đường chẳng còn lạ lẫm gì đối với loại tình huống này nữa, lẳng lặng tránh ra. Đêm đến, loại chuyện này rất thường gặp, công nhân vệ sinh dậy sớm, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy xác chết.
-Tiểu tử này gắn mô-tơ vào chân à?
Ba người đuổi theo Hứa Mạt nhưng khoảng cách cũng chẳng rút ngắn bao nhiêu, đối phương không ngừng chui đầu vào ngõ nhỏ, dường như rất quen thuộc địa hình, làm bọn hắn mệt đến hụt hơi.
Không biết đã chạy qua bao nhiêu con hẻm, người ngày càng vắng, cuối cùng Hứa Mặc cũng dừng lại.
Ba người đuổi theo cũng ngừng lại, khom lưng thở hổn hển, hô hấp khó khăn, thằng nhóc này chạy quá giỏi…
Một mùi thối rữa ghê tởm bốc lên, ba người thở hổn hển hơi chút buồn nôn, nhìn thoáng qua ngõ nhỏ ẩm ướt, đâu đâu cũng là rác, không biết Hứa Mạt dẫn bọn họ tới nơi quái quỷ nào.
Chạy không nổi rồi sao?
-Thằng chó, mày không chạy nữa à?
Một tên nhìn chằm chằm Hứa Mạt mở miệng nói:
-Vốn định buông tha cho con nhóc kia, nhưng xem ra bây giờ, có thời gian vẫn nên chỉnh đốn một chút, tao thích nhìn dáng vẻ khóc lóc của nó.
-Mày không còn cơ hội.
Giọng nói của Hứa Mạt nghe không ra chút tiếng thở dốc nào, thậm chí còn mang theo vài phần lạnh lẽo, khiến cho đối phương thoáng sửng sốt.