Gặp quỷ rồi, bất kể như thế nào dường như giọng nói có chút khác thường, nó thực sự khiến gã cảm thấy lạnh sống lưng.
-Nơi này thích hợp để chôn xác, anh Rắn hẳn là sẽ không biết.
Một tên mở miệng nói, cầm đao đi về phía Hứa Mạt, trong ánh mắt toát ra vẻ lạnh lùng hung ác.
Thấy Hứa Mạt vẫn bình chân như vại, gã bước nhanh về phía trước, chuẩn bị một đao giết chết Hứa Mạt.
Trong tay Hứa Mạt xuất hiện một lá bài, thân thể đột nhiên lao về phía trước, đối phương sửng sốt, giơ cánh tay lên, muốn đâm Hứa Mạt.
Một lá bài trực tiếp bay tới, lá bài ở khoảng cách gần như thế giống như một lưỡi dao sắc bén, trực tiếp cắt qua cổ họng gã theo một đường cong hoàn mỹ. Gã vẫn duy trì tư thế xông về phía trước, nhưng yết hầu lại không ngừng chảy máu, tay trái giơ lên che lại, thân thể run rẩy cúi đầu, trên mặt ngập tràn sợ hãi.
Ngay sau đó, cơ thể của gã đổ về trước.
-Chuyện gì xảy ra vậy?
Trong ngõ nhỏ quá tối, hai tên khác thậm chí không thấy rõ xảy ra chuyện gì, thì đã nhìn thấy đồng bọn ngã xuống, ánh mắt chợt thay đổi, nhìn chằm chằm Hứa Mạt đi tới.
Thằng nhóc này làm sao vậy, là cố tình dẫn bọn họ tới?
-Đây là đang xảy ra chuyện gì vậy?
Thanh niên cao gầy cầm rìu nói với tên bên cạnh, không phải bảo chỉ hỗ trợ giết một thằng nhóc thôi sao? Thế nhưng lại bị mất một mạng người rồi.
-Nơi này không liên quan gì đến tôi, tôi đi trước.
Thanh niên cao gầy nói với Hứa Mạt, bước chân lui về phía sau, muốn bỏ chạy, gã chỉ đến giúp một tay.
Một lá bài khác trong tay Hứa Mạt cũng bay ra ngoài, sắc mặt thanh niên cầm rìu thay đổi, gã nghiêng đầu, nhưng lá bài kia dường như có mắt, nó vẽ một vòng cung quanh người hắn ta, xuyên qua cổ họng, máu tươi bắn tung tóe. Gã trừng mắt, xoay người nhìn tên kia, trong ánh mắt ngoại trừ tuyệt vọng còn có phẫn nộ.
Hắn ta bị đối phương gài bẫy mà chết.
-Ầm!
Thân thể ngã xuống, thanh niên còn lại nhìn chằm chằm một màn trước mắt, gã chính là người ban ngày ngồi xổm dọa Yêu nhi.
Khi lần nữa nhìn về phía Hứa Mạt, gã chứng kiến được một màn cực kỳ quỷ dị. Tấm bài kia bay trở lại bên người Hứa Mạt, lơ lửng ở trước mặt hắn và đang xoay tròn trên không trung.
-Đây là…
Thân thể của gã khẽ run, tay chân bủn rủn.
Gã nhớ tới ký ức ngày đó, Hứa Mạt rõ ràng đã tắt thở, làm sao còn sống chứ?
-Mày không phải người, không phải là người…
Gã xoay người bỏ chạy, hai chân như nhũn ra, làm gì còn dũng khí, suýt chút nữa té ngã xuống đất.
Hứa Mạt lao tới, túm lấy cổ áo gã ta, tay phải cầm lá bài poker ngay cổ đối phương.
-Mày khóc sao?
Hứa Mạt ghé vào lỗ tai gã thấp giọng nói, có chất lỏng nhỏ xuống dưới mặt đất.
Lá bài trong tay Hứa Mạt chậm rãi tìm tới, cơ thể thanh niên kịch liệt run rẩy, lâm vào trong nỗi sợ hãi khôn cùng.
Máu tươi từ cổ họng chảy ra, đôi con ngươi trợn tròn, nhìn chằm chằm phía trước mãi đến khi không còn động tĩnh gì.
Hứa Mạt lau sạch vết máu trên lá bài, ném thân thể đối phương xuống đất, đội mũ chỉnh quần áo, sau đó đi ra khỏi ngõ.
. . .
Trong cửa hàng bách hóa, Ba Tư đứng ở ngoài cửa nhìn thoáng qua, không chờ được người trở về.
-Hẳn là không về được rồi?
Ba Tư lão gia thầm nghĩ.
Lại đợi một lúc, không chờ được kỳ tích xảy ra, ông thở dài, thân hình mập mạp chậm rãi xoay người, bước vào trong tiệm, chuẩn bị khóa cửa lại.
Ngay khi cửa sắp đóng lại, trên con đường cách đó không xa có một bóng người không cao lớn đi về phía này, Ba Tư sửng sốt một chút, sau đó mở cửa ra, liền nhìn thấy bóng dáng Hứa Mạt bên ngoài.
-Ba Tư lão gia.
Hứa Mạt gọi.
Ba Tư ngây người, quên cả mở cửa.
-Ba Tư lão gia, đã giải quyết xong, con lên nghỉ ngơi.
Hứa Mạt tự mình đẩy cửa đi vào trong tiệm, sau đó bước chân lên lầu.
Ba Tư nhìn ra bên ngoài, đêm trong thế giới ngầm mang theo vài phần 'lạnh lẽo', nhưng giờ phút này ông lại cảm thấy, dường như không thể hiểu được cái 'đêm' này!
…
Tinh Vân đã dậy từ sớm, ngồi ở ban công tầng 2 chơi nhạc, bản nhạc “Linh hồn của tôi” là do Lăng Dung dạy nàng, nàng cũng rất thích bản nhạc này, với vẻ đẹp thanh lịch, trong âm nhạc giống như là có rất nhiều câu chuyện, làm cho người nghe suy tư không dứt.
Lúc chơi nhạc trong tâm trí Tinh Vân chợt nhớ đến một hình dáng thanh tú, hắn mới 15 tuổi, phải tài hoa như thế nào mới có thể sáng tác ra một bản nhạc mĩ lệ như thế chứ!
Trong ánh mắt Tinh Vân mang theo chút cười mỉm, bản nhạc này lặng lẽ kết thúc:
-Tinh Vân, ăn sáng thôi.
Một âm thanh dịu dàng chuyền đến từ dưới tầng.
-Vâng ạ.
Tinh Vân trả lời rồi cũng đứng dậy đi xuống, trong phòng ăn tráng lệ sang trọng, một người phụ nữ dịu dàng tuyệt sắc đang ngồi ở đó.
Tinh Vân nếm thử một miếng bánh mì kem, người phụ nữ mỉm cười nói:
-Ăn ít chút, cẩn thận tăng cân rồi sẽ không đẹp đâu.
-Vậy thì con ăn ít vậy.
Tinh Vân cười đáp, nàng nhìn về phía người đàn ông trong nhà bếp, gọi to:
-Ba ba, người nghỉ tay đi, chúng ta cùng nhau ăn thôi.
-Cũng xong rồi.
Người đàn ông quay người bưng theo một đĩa salad trái cây đi ra, đặt lên trên bàn, tiếp theo đó cởi tạp dề ra, lấy nĩa ra đút cho vợ hắn một miếng hoa quả, ôn nhu nói:
-Nếm thử nào.
Người phụ nữ há miệng cắn một miếng, Tinh Vân ở bên cạnh nhìn thấy một màn này cũng chỉ biết cười nhẹ nói:
-Hai người coi con không tồn tại như.
-Bảo bối cũng ăn một miếng nào.
Người đàn ông bật cười đáp, giọng điệu vô cùng dịu dàng.
-Ba mẹ, bản nhạc con chơi thế nào?
Tinh Vân hỏi.
-Rất hay.
Người phụ nữ mỉm cười đáp:
-Là bạn con dạy con sao?
-Vâng.
Tinh Vân gật đầu:
-So với con thì Lăng Dung chơi hay hơn nhiều, nàng rất giỏi, đương nhiên, người sáng tác ra bản nhạc này lại càng giỏi hơn.
-Có thời gian thì dẫn Lăng Dung đến nhà chúng ta chơi.