Nhìn thấy chân Diệp Thanh Điệp đang lao đến, Hứa Mạt tức giận nói:
-Nhìn kỹ lại thì cũng là C.
Nữ nhân đều không nói đạo lý thế sao?
-Ầm, ầm, rầm!
Lại là một trận đánh nhau kịch liệt, nhưng Hứa Mạt lại bị đè bẹp một cách tuyệt đối, nhưng so với biểu hiện của ngày hôm qua thì tốt hơn chút.
-Sao lại đánh nhau rồi, màu đen gì cơ, C gì cơ?
Từ xa chuyền đến tiếng của Tiểu Thất.
-Cút.
Diệp Thanh Điệp quát lên, Tiểu Thất tức khắc chuồn đi.
Vài phút sau, toàn thân Hứa Mạt đau nhói, vết bầm tím trên người hắn hôm qua còn chưa giảm, hôm nay lại có thêm vết thương mới, hơn nữa, trên mặt cũng bị ăn một cước, chính giữa vị trí của ngày hôm qua.
Hứa Mạt đang nghĩ xem, lần này trở về phải nói thế nào với Lăng Dung?
Hôm nay không cẩn thận bị ngã?
Diệp Thanh Điệp ngừng lại một chút, nhìn Hứa Mạt thở hổn hển, nói:
-Có tiến bộ hơn so với hôm qua, tốc độ phản ứng nhanh, nhưng kỹ thuật đánh thì gần như bằng không, ở chợ Đen đối phó với những người bình thường thì dựa vào tốc độ phản ứng này có chút dư dả, nhưng gặp phải cao thủ thì chỉ dựa vào tốc độ phản ứng đó thì mãi mãi không đủ.
-Hả?
Hứa Mạt sửng sốt một chút, đây là vì rèn luyện kỹ năng của hắn sao?
-Chị Điệp, sau này có chuyện gì thì có thể từ từ nói không?
Hứa Mạt có chút cảm động.
-Một tay xạ thủ đạt tiêu chuẩn, năng lực cũng phải qua cửa ải.
Diệp Thanh Điệp nhìn hắn nói:
-Tiếp tục.
Tiếp theo, lại là một hiện trường ngược đãi.
Hứa Mạt cho rằng, hắn vừa nãy đã cảm động quá sớm rồi...
Không biết lại bị hành hạ thêm mấy trận, trong lúc đó Tiểu Thất còn đến xem trộm, giờ phút này Hứa Mạt đã hoàn toàn mất bình tĩnh, bơ phờ ngồi trên mặt đất, mặc dù thuật hô hấp khiến cho tố chất cơ thể của hắn nâng lên rất nhiều, nhưng cũng không chịu nổi sự rèn luyện kéo dài như vậy.
-Có được không vậy?
Diệp Thanh Điệp vẫn đứng đấy như cũ, dường như rất thành thục, cúi đầu xuống nhìn Hứa Mạt đang ngồi nghỉ.
-???
Hứa Mạt nhìn Diệp Thanh Điệp, hắn cảm thấy như bị sỉ nhục, vì thế lại đứng dậy.
Nhưng rất nhanh lại ngã xuống, lần này là nằm hẳn xuống.
Sau khi Hứa Mạt đến thế giới này, cũng chưa từng chật vật như vậy.
Rất rõ ràng, có ai đó đang rắp tâm trả thù.
Quá hung rồi!
-Nghỉ ngơi xong ngươi xem xem dùng được binh khí gì, ở đấu trường ngươi đã dùng qua dao, ở đây cũng có các loại dao, ngươi có thể tự đi chọn, đi tìm Tái Tư huấn luyện, trước kia hắn cũng ở đấu trường.
Diệp Thanh Điệp nói với Hứa Mạt.
-Được.
Hứa Mạt gật đầu, hắn ngồi dậy nhắm hai mắt lại, điều chỉnh hô hấp.
Người phụ nữ này có mục đích cố ý trả thù, nhưng Hứa Mạt cũng nhìn ra được, Diệp Thanh Điệp đích thực cũng là đang huấn luyện hắn.
Mặc dù huấn luyện quá độ chút, nhưng Hứa Mạt cũng không để bản thân chịu thiệt...
Kỹ thuật, còn có kỹ thật đấu, điều này đối với hắn mà nói là vô cùng có tác dụng, lúc trước ở đấu trường, hắn là dựa vào cảm giác, tốc độ phản ứng, cũng không phải là năng lực chiến đấu chân chính, gặp phải loại cao thủ Diệp Thanh Điệp này thì càng vô dụng.
Hắn bây giờ rất cần cải thiện năng lực của mình trong tất cả các phương diện.
…
Trong nhà máy cũ có một sàn thi đấu chuyên dụng, ngày thường Diệp Thanh Điệp cũng sẽ tiến hành huấn luyện chiến đấu ở trên đó.
Lúc này Hứa Mạt mặc một bộ giáp chiến đấu, tay cầm đao, trên trán mồ hôi không ngừng chảy xuống, xương cốt toàn thân cũng giống như tan vỡ thành từng mảnh.
Đối diện Hứa Mạt, Tái Tư cầm một tấm chắn trên tay trái, tay phải là một thanh kiếm nặng, nhưng mà không có rút ra khỏi vỏ, hiển nhiên là lo lắng lúc chiến đấu xảy ra chuyện bất trắc, trên người hắn cũng mặt một bộ giáp nặng để tránh bị ngộ thương.
Sàn thi đấu bị vây quanh, giờ phút này Diệp Thanh Điệp vô cùng thoải mái và dễ chịu ngồi trên ghế dựa mềm mại ở phía dưới sàn đấu xem hai người chiến đấu, dường như rất hưởng thụ việc Hứa Mạt bị ngược.
-Ầm!
Thân thể Tái Tư xông về phía trước, sàn thi đấu cũng vì vậy mà rung một cái, tấm chắn trong tay đập thẳng về phía Hứa Mạt.
Hắn có thân hình cao hai mét, am hiểu sức mạnh nhưng tốc độ thì không am hiểu bao nhiêu, vì vậy cần tấm chắn hỗ trợ chiến đấu.
Thân thể Hứa Mạt đột nhiên ngã xuống, đao trong ta chém về phía hai chân của Tái Tư dưới mặt đất, nhưng tốc độ của Tái Tư một chút cũng không chậm, tấm chắn trực tiếp rơi xuống đất, ma sát với sàn đấu đụng vào đao của Hứa Mạt ở phía trước, cùng lúc đó, trọng kiếm bổ xuống, hai chân Hứa Mạt đạp đất, trượt lui về bên cạnh, đao trong tay đỡ lấy thanh kiếm.
Một tiếng vang thật lớn phát ra, thanh kiếm chấn động đến mức gan bàn tay của Hứa Mạt run rẩy, đao trong tay suýt nữa đã rơi xuống, nhưng sức mạnh của hắn hiện tại cũng không yếu nên mới miễn cưỡng không tuột khỏi tay, có điều Tái Tư lại không cho hắn cơ hội, thanh trọng kiếm trong tay liên tục bổ xuống, rất nhanh Hứa Mạt đã không kiên trì nổi, đao rơi xuống bên người, Tái Tư cũng ngừng tiếp tục tấn công.
Hứa Mạt nằm trên mặt đất thở, cánh tay run lên, toàn thân không nhấc lên nổi sức lực.
-Tái Tư, sức mạnh của ngươi quá lớn.
Hứa Mạt đầy đầy mồ hôi, nói với Tái Tư.
-Đây là trên sàn thi đấu, hạn chế sự phát huy của ngươi, nếu như đổi lại là ở bên ngoài thì lấy độ nhanh nhẹn của ngươi, ta không dễ dàng đụng đến ngươi.
Tái Tư nói với Hứa Mạt:
-Ngươi không am hiểu cách chiến đấu trên sàn thi đấu, thích hợp với kiểu săn giết sống còn hơn.
Mặc dù Tái Tư tứ chi phát triển, nhưng đầu không hề ngu ngốc, qua từng trận đấu, hắn nhìn ra được phản ứng của Hứa Mạt đặc biệt mạnh, nhưng sức mạnh, sức chịu đựng lại khá yếu, hắn am hiểu việc tập kích, săn giết hơn.
-Tái Tư, ngươi đi mau đi. Diệp Thanh Điệp nói.
-Được. Tái Tư gật nhẹ đầu, tháo trang bị xuống rồi đi ra ngoài sàn thi đấu, Hứa Mạt vẫn nằm như cũ.