Người phụ nữ nói với Tinh Vân, hình như lại nghĩ đến cái gì đó, nàng nhìn về phía chồng mình hỏi:
-Có được không?
Người đàn ông do dự một lát, cuối cùng gật đầu, nói với hai người:
-Qua thời gian này, khả năng là chúng ta phải chuyển nhà rồi.
-Chuyển nhà?
Vợ của hắn và Tinh Vân đều sững sờ một chút, lại nhìn về hắn hỏi:
-Đi đâu chứ?
Người đàn ông bật cười nhìn hai người:
-Yên tâm, chỗ chúng ta chuyển đến càng tốt, nhất định sẽ tốt hơn sơ với bây giờ, hơn nữa, sau này Tinh Vân có thể vào học viện âm nhạc rồi.
-Thật không ạ?
Tinh Vân ngạc nhiên hỏi.
-Thật.
Người đàn ông nhìn cô con gái mỉm cười gật đầu, trong suy nghĩ có chút ao ước, tận tuy nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể tiến lên rồi.
-Nàng cũng đừng quá vất vả.
Người vợ nhẹ giọng nói:
-Nếu như chuyển nhà đi rồi, sau này không thể chơi cùng bọn trẻ nữa rồi.
-Dành một vài ngày chơi với bọn chúng đi.
Người đàn ông ôn nhu nói, người vợ gật gật đầu.
-
Sân sau, người hầu gọi to,
-Ta ra ngay đây.
Alisi phu nhân ở trong khu vực này có nhân duyên rất tốt, dịu dàng, lương thiện, hào phóng.
Nàng rất thích trẻ con, chồng nàng vì nàng đã mở một nhà trẻ, dạy đám trẻ đọc sách, viết chữ, chơi đùa, nàng cũng rất thích công việc này, gần đây cũng có không ít phu nhân đến.
-Ta cũng phải đi rồi.
Người đàn ông đứng dậy.
Người phụ nữ khoác áo cho hắn, dịu dàng hỏi:
-Hôm nay có về không?
-dạo này công xưởng cũng hơi bận, ta sẽ cố gắng hết sức.
Người đàn ông nhẹ nhàng hôn vợ một cái, sau đó đi ra cửa.
......
Lúc Hứa Mạt rời khỏi cửa hàng bách hóa lại gặp được Tinh Vân, chào hỏi một tiếng rồi rời đi.
Công xưởng số 425 chợ Đen, Tiểu Thất dẫn Hứa Mạt vào rồi lặng lẽ hỏi:
-Anh Hứa Mạt, tuổi tác của chúng ta cũng không kém nhau là mấy, sau này ta gọi ngươi một tiếng anh có được không?
Hứa Mạt nhìn về phía Tiểu Thất, chỉ nhìn thấy ánh mắt hắn đang mỉm cười nhìn mình.
-Được.
Hứa Mạt gật đầu, dựa theo tuổi tác thật sự, thì Tiểu Thất gọi hắn là anh cũng hòa toàn không có vấn đề gì.
Nhưng mà, hắn cảm giác tiểu tử này giống như đang che giấu điều gì đó.
-Anh, nghe nói hôm qua ngươi kiếm được rất nhiều?
Tiểu Thất chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi.
-Cũng tạm.
Hứa Mạt “hiểu” rồi
-Bao nhiêu?
Tiểu Thất đầy sự hiếu kì hỏi.
-Ngươi hỏi chị Điệp?
Hứa Mạt trả lời.
-Thôi vậy.
Tiểu Thất cười đáp:
-Anh, trên người ta cũng có chút tiền, nao dẫn ngươi đi chơi chút, kiếm được sẽ chia cho ngươi.
-Hôm qua đã đi rồi, lúc ra bị người ta đuổi giết, lại đi nữa sợ là nguy hiểm, hơn nữa cũng chẳng có ai đánh cược với ta.
Hứa Mạt trả lời.
-Chuyện nhỏ, đổi một bộ đồ khác là được ngay, sẽ không có ai nhận ra cả.
Tiểu Thất đưa ra chủ ý cho Hứa Mạt.
-Để đảm bảo an toàn, tạm thời sẽ không đi nữa.
Hứa Mạt nói.
-Được, Hứa Mạt, hôm qua ngươi nói chế tác bài poker kim loại có chút phiền phức, cần thời gian lâu hơn chút.
Bước chân của Tiểu Thất cũng dừng lại, lúc này cũng không còn gọi anh rồi.
-??
Hứa Mạt chớp chớp mắt, thực tế là như này sao.
-Đừng để ý đến tiểu tử này làm gì, chị Điệp để cho hắn làm, hắn không dám không làm.
Tiếng của Tái Tư từ đằng trước chuyền đến, ở phía trước hắn dường như còn có một bộ máy móc hình người chế tạo bằng sắt thép, giống như là người máy.
-Chỉ có ngươi là nhiều chuyện.
Tiểu Thất khinh bỉ nói.
-Tái Tư, cái gì đây?
Hứa Mạt đi đến phía trước người sắt thép hỏi.
-Robot.
Tái Tư đáp lời, trong ánh mắt có theo vài phần nồng nhiệt, dường như là một người rất yêu thích robot.
-Con robot này, ít nhiều có chút cũ nát.
Hứa Mạt trong lòng thầm chửi một câu, đương nhiên là lời này không thể nói ra được.
Nhưng thế giới ngầm này đối với khoa học cũng có phần hạn chế, bọn họ có thể làm ra được con robot cũng đã không dễ dàng gì rồi, trông hơi cũ nát thì cũng bình thường.
Hắn còn chưa từng chứng kiến robot chiến đấu.
-Hứa Mạt.
Phương Trạch đi về phía Hứa Mạt.
Hứa Mạt gật đầu với hắn, chỉ nghe thấy Phương Trạch hỏi:
-Chú Phương cuối cùng có nói gì không?
Lời của hắn vừa dứt, Tiểu Thất quay người đang rời đi cũng dừng bước, tay Tái Tư cũng không động, bọn họ vẫn chưa từng nhắc đến chuyện này, trong lòng cũng khá nặng nề.
-Không.
Hứa Mạt lắc đầu.
Phương Trạch nghe thấy lời của Hứa Mạt cũng có chút mất mát, hắn cúi đầu rời đi, Hứa Mạt nhìn bóng lưng hắn, từ trong ánh mắt của đối phương cũng có thể thấy hắn rất áy náy.
Tuy nhiên, hắn cũng chỉ có 17 18 tuổi.
Tái Tư ở phía sau thở dài một tiếng, Tiểu Thất cũng nhấc chân rời đi.
Hứa Mạt thì lại tiếp tục đi về phía trước, Diệp Thanh Điệp đang luyện súng.
Không quấy rầy nàng, Hứa Mạt chỉ đứng ở một bên xem, Diệp Thanh Điệp bách phát bách trúng, mỗi một súng đều trúng vào hồng tâm.
Dừng tập, Diệp Thanh Điệp xoay người, ở công xưởng nàng vẫn như cũ mặc bộ quần áo da, tóc buộc lên, cực kì lão luyện, khoe ra dáng người hoàn mĩ.
-Đẹp không?
Diệp Thanh Điệp tủm tỉm cười nhìn Hứa Mạt.
Hứa Mạt nhìn thấy điệu cười của Diệp Thanh Điệp toàn thân nổi hết cả gai ốc, cười nói:
-Chị Điệp, nâng cao tinh thần lực tiêu tốn rất nhiều sức mạnh tinh thần, bình thường ta cũng sẽ không nhìn lung tung, trừ khi là thời khắc rất nguy cấp.
-Phải không?
Diệp Thanh Điệp bật cười nhìn hắn:
-Ở sòng bạc cũng không thấy ngươi tiêu tốn rất lớn.
-.......
Hứa Mạt cảm thấy tội của bản thân khó mà rửa sạch được.
Hắn thật sự không phải loại người đó.
-Vì vậy, vừa nãy mắt ngươi vì sao lại nhìn xuống?
Diệp Thanh Điệp đi đến phía Hứa Mạt.
-Đấy không phải là phản ứng tự nhiên sao.
Hứa Mạt thành thật đáp lại.
Là một người đàn ông bình thường thì đều vậy thôi.
Một bên chân tuyệt sắc tràn đầy sức lực trực tiếp lướt đến chỗ hẵn, nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng lại.
-Ầm!
Hứa Mạt bị đá lùi về sau, có chút khó chịu mà nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Điệp.
-Phản ứng tự nhiên.
Diệp Thanh Điệp cười khẩy đáp.
Hứa Mạt nhìn thoáng qua, nói:
-Màu đen!
Trong nháy mắt sắc mặt của Diệp Thanh Tâm có chút ửng đỏ, thân thể vọt về phía trước, tốc độ rất nhanh.