Tư tưởng của Tái Tư khá lớn, mặc kệ những chuyện kia.
-Ừ. Hứa Mạt gật đầu:
-Xác định sẽ đi qua nơi này à?
-Tình báo nhận được thì là như vậy. Tái Tư nói, cụ thể hơn thì hắn cũng không biết, bọn hắn chỉ phụ trách chấp hành nhiệm vụ, Hứa Mạt cũng không hỏi nhiều.
Đương nhiên tổ chức không chỉ có một tiểu đội này, còn có rất nhiều người, rất nhiều chuyện Diệp Thanh Điệp cũng không nói cho hắn biết.
-Ngươi đừng trách chị Điệp không nói kỹ càng mọi chuyện cho ngươi, tên nhóc ngươi đến bây giờ còn chưa đồng ý gia nhập với chúng ta, chị Điệp đã tốn không ít công sức với ngươi, tự mình hỗ trợ tập luyện, lúc ta gia nhập cũng không có loại đãi ngộ này đâu.
Dường như Tái Tư biết được suy nghĩ của Hứa Mạt nên nói với hắn đôi lời.
-Đó mà là hỗ trợ tập luyện? Hứa Mạt thầm nói trong lòng, hắn hoài nghi Diệp Thanh Điệp có khuynh hướng S.
-Ta đã rõ. Hứa Mạt cũng sẽ không không biết biết điều như vậy, quả thật là hắn chưa đồng ý gia nhập tổ chức của đối phương, tất nhiên Diệp Thanh Điệp không có nghĩa vụ nói tất cả cho hắn biết.
Có điều giết Rắn Hổ Mang là mục tiêu chung của bọn họ.
-Chị Điệp gia nhập còn sớm hơn ngươi sao? Hứa Mạt lại hỏi một tiếng.
-Ừ. Tái Tư nhẹ gật đầu:
-Ta tham gia trễ nhất, lúc trước có xảy ra xung đột với người khác, bị đội chấp hành pháp luật bắt giữ, vợ của ta tới cầu xin muốn cứu ta ra, kết quả là đám súc sinh kia…
Tái Tư nói đến đây thì dừng lại, cho dù qua rất lâu rồi hắn vẫn không thể quên được đoạn cừu hận khuất nhục kia.
-Sau này ta tham gia đấu trường, muốn chết trên lôi đài, là chị Điệp và chú Phương tìm thấy ta. Tái Tư mở miệng nói:
-Chứ như vậy ta trở thành thành viên trong tổ chức, giết chết hai tên đã hại ta lúc trước.
Hứa Mạt trầm mặc, những thành viên trong tổ chức này, có lẽ đều là người đã từng trải qua sự thối nát ở thế giới dưới mặt đất, đều là người cùng đường tuyệt vọng.
Lúc trước chú Phương và Diệp Thanh Điệp theo dõi hắn, đại khái là muốn thăm dò rõ nội tình của hắn đi.
-Thân thế của Tiểu Thất cũng rất thê thảm, nếu không cũng sẽ không nhỏ như vậy đã gia nhập tổ chức, đừng thấy nhóc đó không tim không phổi, hắn là một kẻ đáng thương. Tái Tư tiếp tục nói:
-Chờ lúc nữa chiến đấu ngươi sẽ biết.
-Ừ. Hứa Mạt gật đầu, Tái Tư là người thẳng thắn, trong buổi huấn luyến trước đó với hắn ta thì hắn đã nhìn ra, vô cùng ngay thẳng.
Thành viên của tiểu đội này hẳn đều có chuyện buồn, không biết Diệp Thanh Điệp có quá khứ đau thương gì.
Thời gian trôi qua từng giờ, người đến khu phố Strand ngày càng nhiều, Hứa Mạt nhìn thấy đám người lui tới phía dưới thì khẽ nhíu chân mày, hắn phát hiện có người ở khu phố trong đám người này.
Hứa Mạt khuếch tán lực cảm nhận, bao trùm một vùng của khu phố, đầu của hắn tức thì vận chuyển như máy móc, hành động của đám người lui tới đều hiện lên trong đầu hắn.
Chân mày ngày càng nhíu chặt hơn, tựa như phát hiện ra chuyện gì đó không ổn, không biết có phải do hắn suy nghĩ nhiều hay không.
Ở nơi xa, một chiếc xe ngựa đi thẳng về phía bên này, trên xe là thiếu nữ cười cười nói nói vô cùng vui vẻ.
-Lăng Dung. Trong mắt Hứa Mạt hiện lên vẻ kỳ lạ.
Đó là xe ngựa của Tinh Vân, cô đang ở trên xe ngựa với Lăng Dung, xe ngựa chạy nhanh qua từ căn phòng của hắn, hắn nghe được Tinh Vân nói Lăng Dung:
-Sắp đến nơi rồi, ở ngay phía trước thôi.
Hiển nhiên là nhà của Tinh Vân ở chỗ này, cô vừa đi đón Lăng Dung, hiện tại họ đang cùng đi về nhà cô.
…
Hứa Mạt cảm giác được xe ngựa của Tinh Vân và Lăng Dung chạy về phía trước một đoạn nữa sẽ chạm mặt vài chiếc xe hơi.
Xe hơi ở thế giới dưới mặt đất không giống ô tô ở kiếp trước mà giống xe ba bánh hơn, nhưng mà lớn hơn nó một chút, ở buồng xe phía sau có cửa sổ, một chiếc xe có thể chở được bốn đến năm người, đơn giản nhưng thực dụng, tựa như bản nâng cấp của xe ngựa.
Trên xe hơi có rất nhiều trẻ con, chúng đều đang nói chuyện rất náo nhiệt, trong mỗi xe đều có một người phụ nữ chăm sóc bọn nhỏ.
-Rắn Hổ Mang.
Con ngươi Hứa Mạt co rụt lại, hắn nhìn thấy người lái xe một chiếc ở phía sau là Rắn Hổ Mang, những đứa trẻ này không biết chúng đang bị bắt cóc sao?
Xe ngựa của Tinh Vân gặp xe đối phương, cô gái trên xe hơi gọi:
-Tiểu thư Tinh Vân.
-Chị Tinh Vân.
Đám trẻ cũng nhiệt tình cùng chào hỏi, hiển nhiên chúng đều quen Tinh Vân, cô ấy cũng nhiệt tình đáp lại.
Não bộ Hứa Mạt xoay chuyển thật nhanh, hắn có chút không rõ tình huống hiện tại rốt cuộc là thế nào.
Nếu những người bị bắt cóc thì vì sao họ lại không biết?
Rắn Hổ Mang đang cho người của hắn ta đóng vai tài xế sao?
Mà Tinh Vân và bọn nhỏ đều biết nhau, bọn họ có quan hệ gì?
Xe hơi đi về phía bên này, Hứa Mạt giải phóng lực cảm nhận đến mức mạnh nhất, hắn nhìn thấy một vài người khả nghi dừng lại, mà cùng lúc này, trong phòng hai bên đường cũng lần lượt có người bỗng đứng trước cửa sổ, trong tay bọn họ có súng.
-Đây là một cái bẫy.
Sắc mặt Hứa Mạt khó xử, nói với Tái Tư ở bên cạnh:
-Tái Tư, đây là bẫy, không thể động thủ.
-Bẫy? Tái Tư khá sửng sốt, xe hơi bên dưới đã đến gần vị trí của bọn họ.
-Ầm!
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng súng, lúc tiếng súng vang lên thì xe hơi chỉ cách bọn họ vài mét. Diệp Thanh Điệp nổ súng, trực tiếp giết chết tài xế ở chiếc xe đầu tiên.
Tiếng thét chói tai vang lên tứ phía, trong nháy mắt khu phố trở nên náo loạn, những người phụ nữ chăm sóc đám trẻ kéo người ra khỏi xe chạy về phía sau.
Ở nơi xa, Tinh Vân và Lăng Dung cũng nghe thấy tiếng súng, các cô quay lại lo lắng nhìn về phía bên kia.
-Tinh Vân. Một người đàn ông trung niên đi về phía bên này.