Tinh Vân nhìn về phía hắn hỏi:
-Ba, đã xảy ra chuyện gì?
-Chắc là nhóm tội phạm, đội chấp hành pháp luật đã nghe tin tức, không sao đâu, con về trước đi. Người trung niên nói với Tinh Vân.
-Vâng. Tinh Vân gật đầu nhẹ, bọn nhỏ cũng chạy tới nơi.
-Đùng. Lại một tiếng súng truyền đến khiến trái tim Tinh Vân và Lăng Dung đập thình thịch.
Lại có một tài xế bị giết chết, cùng lúc đó có âm thanh cửa kính vỡ vang lên, Tiểu Thất và Phương Trạch ở đối diện trực tiếp nhảy xuống mặt đất từ cửa sổ tầng hai, đi đến phía chiếc xe hơi ở đối diện.
Sắc mặt Hứa Mạt khó coi, đã động thủ.
-Hứa Mạt, ngươi ở lại phía trên không cần xuống dưới. Tái Tư nói với Hứa Mạt.
Ngược lại là hắn rất tin tưởng lời Hứa Mạt rằng đây có khả năng là cái bẫy, nhưng hiện tại đã không có sự lựa chọn, chỉ còn cách nặng nề nhảy xuống mặt đất từ cửa sổ.
Hứa Mạt do dự một giây, sau đó cũng nhảy xuống theo, hắn là người duy nhất có thể xác định vị trí của địch, nếu như trốn ở phía trên thì những người khác sẽ rất nguy hiểm.
-Đừng ra ngoài, hãy tránh đi. Hứa Mạt nói lớn một tiếng với vài người, trên tầng xuất hiện không ít người, nổ súng với Tiểu Thất và Phương Trạch đi ra đầu tiên, cả hai đều trúng đạn, nếu không phải đã mặc giáp chiến đấu thì có lẽ đã bị giết chết.
-Có mai phục!
Hiển nhiên hai người đều nhận ra, thi nhau tránh vào trong cửa hàng hai bên đường.
-Đoàng. Lại một tiếng súng vang lên, một bóng người rơi xuống từ tầng hai, bị Diệp Thanh Điệp đánh lén giết chết.
Người trên đường phố đều trốn đi, không có người nói chuyện, đám trẻ cũng chạy về phía đường cũ, khu phố Strand mới đây không lâu còn vô cùng náo nhiệt, giờ phút này đã thành khu vực không có người đi qua.
Đám Diệp Thanh Điệp đều nhận thức được đây không phải là vụ bắt cóc mà là hành động săn lùng nhằm vào bọn họ.
Có điều, là ai đã bố trí?
Trong những người này, có người của đội chấp hành pháp luật, có người của Rắn Hổ Mang.
Hai bên hắc bạch đều có.
Rắn Hổ Mang xuống xe, đi về phía trước, trên đầu của hắn mang một chiếc mũ giáp, quần áo rơi ra phía sau, lộ ra bộ giáp sắt máy móc trên toàn thân, tứ chi máy móc sắc bén thay cho đôi tay đôi chân đã phân tách mang khí tức dữ tợn, đem lại cho người khác cảm giác áp bức.
-Đoàng. Đạn cắt qua không khí, đôi mắt của Rắn Hổ Mang nhìn chằm chằm về một phía ở xa, đầu có chút nghiêng qua, đạn xẹt qua cạnh đầu, không bắn trúng, hiển nhiên là tốc độ phản ứng của hắn rất nhanh.
Hứa Mạt cảm giác được có không ít người đi về phía Diệp Thanh Điệp đang trốn, hiển nhiên là đến đối phó cô, bọn hắn đang gặp phải cục diện vô cùng nguy hiểm.
Trong cảm giác của hắn, trên tầng đối diện có một người dựa vào cửa sổ, trong tầm bắn của hắn, nhất định phải giải quyết hết toàn bộ tay súng mới có thể đi đối phó với Rắn Hổ Mang.
Lực cảm giác được giải phóng đến mức mạnh nhất, tất cả con đường này đều phản chiếu vào trong đầu, hắn duỗi tay ra, trực tiếp bắn một phát súng với cửa sổ kia.
-Đoàng.
Một phát trúng đầu, thân thể người nọ nằm nhoài trên cửa sổ.
-Lợi hại. Tái Tư bên cạnh khen một tiếng, nhưng Rắn Hổ Mang lại trực tiếp chạy về phía Hứa Mạt, tứ chi máy móc kim loại ma ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
-Đoàng. Tay súng bắn tỉa lại nổ súng, nhưng trong lúc đang chạy với tốc độ cao thì Rắn Hổ Mang vẫn vô cùng linh hoạt, đôi chân máy của hắn linh hoạt nhạy bén hơn chân thật rất nhiều.
Nhưng đúng lúc này, trên tầng truyền đến một âm thanh cửa kính vỡ, người đeo mặt nạ bạc bay vọt xuống, kiếm nguyên lực trong tay chém về phía Rắn Hổ Mang.
Đỉnh đầu Rắn Hổ Mang tựa như mọc mắt, cánh tay biến thành kiếm máy bay thẳng về phía không trung, va chạm với kiếm của đối phương, tia lửa bay tung tóe.
Có mấy người thò đầu ra đồng thời nổ súng về phía người đeo mặt nạ bạc, cùng lúc đó, Hứa Mạt và Phương Trạch cũng đồng thời nhô ra bên ngoài bắn súng.
Tiếng súng liên tục vang lên, Hứa Mạt đánh chết hai người, Phương Trạch giết chết một người.
Phương Trạch đối diện hơi kinh ngạc nhìn Hứa Mạt một chút, hắn sử dụng thuật bắn súng hai tay, là kỹ năng bắn súng vẫn luôn huấn luyện với chị Điệp, đã sớm thành thục, còn Hứa Mạt mới luyện súng bao lâu? Thuật bắn súng vậy mà rất chuẩn.
Rắn Hổ Mang chiến đấu với người đeo mặt nạ bạc, đao kiếm không ngừng ma sát phát ra âm thanh khoe khoang sự tài giỏi, động tác của hai người rất nhanh, từng chiêu đều có thể mất mạng, vô cùng hung ác.
Hứa Mạt nhìn ra được thực lực của người đeo mặt nạ bạc rất mạnh, là sự tồn tại có thể đơn độc đấu với Rắn Hổ Mang.
Nơi xa truyền tới tiếng súng, là trận bắn súng của Diệp Thanh Điệp ở bên kia, như vậy thì cô ấy sẽ còn cách nào bận tâm đến tình huống bên này.
Phía sau lại có một bóng người đi tới, một người mặc giáp chiến đấu sắt thép, trong tay cầm một lưỡi liềm dài, tựa như Tử Thần, trên mặt hắn ta đeo một mặt nạ kim loại, chỉ để lộ đôi mắt, chạy về phía chiến trường chỗ Rắn Hổ Mang, lưỡi liềm tử thần trong tay chém xuống, động tác cực kỳ nhanh.
Cơ thể người đeo mặt nạ bạc bị bức lui.
Lúc này, một thân hình nhỏ gầy xông ra ngoài, là Tiểu Thất, tốc độ của hắn cũng rất nhanh, Hứa Mạt phát hiện Tiểu Thất là người cải tạo, hai tay của hắn hóa thành lưỡi đao sắc bén, chém về phía người nắm lưỡi liềm trong tay.
-Ta cũng đi hỗ trợ, Hứa Mạt, mấy tay súng kia nhờ ngươi.
Tái Tư mở miệng nói, rồi xông ra chiến trường, mặc dù cơ thể được khôi giáp bao bọc, nhưng bị trúng đạn thì cơ thể vẫn sẽ bị ảnh hưởng, hơn nữa mắt của bọn họ vẫn lộ ra bên ngoài.
Lúc này bỗng nhiên có người cầm súng tiểu liên xuất hiện trên tầng, điên cuồng nổ súng về phía Tiểu Thất, hai tay Tiểu Thất bảo vệ trên mặt, thân thể liên tục né tránh nhưng vẫn bị bắn trúng như cũ, bị đẩy lui xuống, Hứa Mạt phát hiện được cả người Tiểu Thất đều là cơ thể máy móc đã được cải tạo.