Hắn cất súng vào, trong tay xuất hiện một bộ bài tú lơ khơ kim loại, hắn đi ra ngoài, một tấm bài bay thẳng ra ngoài, người cầm súng tiểu liên kia rụt đầu về, lại bị bài tú lơ khơ xẹt qua một đường hình vòng cung bay thẳng vào bên trong, cắt cổ họng của hắn ta.
Hai mắt hắn ta trợn lên, không rõ là đã xảy chuyện gì.
-Ngươi phụ trách phía của ta, ta phụ trách phía của ngươi.
Cơ thể Hứa Mạt lùi về sau, nói với Phương Trạch ở đối diện, hắn đổi về súng, mặc dù không thể khống chế được đạn nhưng tốc độ nhanh hơn nhiều.
-Được.
Phương Trạch gật đầu, hai người đồng thời đi ra ngoài, nổ súng với người nhô đầu ra, nơi Hứa Mạt bắn lần lượt có bóng người ngã xuống, thấy một loạt người rơi xuống, Phương Trạch có chút kinh hãi, đây là kỹ thuật bắn súng gì vậy?
Hứa Mạt tựa như đoán trước được động tác của đối phương, trực tiếp bắn nổ đầu lúc đối phương xuất hiện.
Thân thể Tiểu Thất như một cái lò xo, hắn nhảy lên, chạy trên vách tường như con thằn lằn, cánh tay biến thành lưỡi dao chém lấy thân hình trong cửa sổ.
Ba người phối hợp, người trốn trong tối không ngừng bị tiêu diệt, lực cảm giác của Hứa Mạt bao trùm bên trong, còn lại vài người chưa lộ diện.
-Phương Trạch, Tiểu Thất, các ngươi đi hỗ trợ, ta canh chừng phía trên. Hứa Mạt nói với Phương Trạch và Tiểu Thất.
-Được. Hai người gật đầu, còn tưởng rằng Hứa Mạt sẽ ngượng tay, không ngờ là lần đầu làm nhiệm lại phối hợp ăn ý như vậy.
Nếu như không nhờ Hứa Mạt, sợ rằng sẽ gặp phiền phức rất nhiều.
Lại có người thò đầu ra muốn nổ súng, đầu mới lộ ra chưa đến một phút, Hứa Mạt đã trực tiếp bắn một phát như sớm đã dự đoán được động tác của đối phương, đạn trực tiếp bay vào mắt kẻ địch, khiến hắn ta phát ra âm thanh cực kỳ thê thảm.
Sắc mặt Mạt Khắc dưới lớp mặt nạ có chút khó coi, trong những người này có rất nhiều người là của đội chấp hành pháp luật hắn mang tới, lần này có thể nói là tổn thất nặng nề.
Chỉ dựa vào bọn họ, sợ rằng sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ bí thư Kim giao phó.
Tái Tư và Tiểu Thất điên cuồng công kích hắn ta, còn có một tay súng ở sau uy hiếp, khiến hắn rơi vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm, hiển nhiên đối phương dự định sẽ săn giết hắn trước sau đó cùng đối phó Rắn Hổ Mang, bây giờ không có người quấy nhiễu, người đeo mặt nạ bạc có thể chiến đấu trực diện với Rắn Hổ Mang.
Trên khu phố Strand, trừ bên này chiến đấu thì đặc biệt yên tĩnh, ở nơi xa xa, có một bóng người đi về phía bên này, khu phố yên tĩnh, có thể nghe được tiếng bước chân của hắn.
Trên người hắn mặc một bộ chiến giáp màu đỏ vô cùng hoàn chỉnh, phù hợp hoàn hảo với thân thể hắn, nay cả mũ giáp cũng là một bộ, tựa như hắn đặt làm riêng theo số đo cơ thể, trước mũ giáp có màu vàng, dường là như một chiếc mặt nạ vàng kim, đôi mắt dưới mặt nạ phát ra hàn quang lạnh lẽo, không có chút cảm xúc nào.
Nhìn thấy đối phương đi tới, Hứa Mạt cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm.
Người này rất nguy hiểm!
…
-Tránh ra!
Bí thư Kim lạnh giọng nói.
Rắn Hổ Mang và Mạt Khắc nghe lệnh rút lui, rời khỏi cuộc chiến.
Người đeo mặt nạ bạc, Tái Tư và những người khác đều nhìn chằm chằm Bí thư Kim, ánh mắt ai nấy đều rất nghiêm trọng.
-Đoàng!
Phương Trạch nổ súng, đạn bắn trúng cơ thể của Bí thư Kim, nhưng chỉ thấy trên trang phục chiến đấu của hắn ta xuất hiện một vòng sáng năng lượng. Thân thể hắn khẽ run rẩy một chút, sau đó lại tiếp tục tiến về phía trước.
-Đoàng, đoàng…
Phương Trạch liên tục nổ súng, nhưng dường như Bí thư Kim đã quen với lực súng, hắn hoàn toàn không thèm để ý đến việc Phương Trạch đang bắn mình. Bí thư Kim đột nhiên tăng tốc độ, lao nhanh về phía trước, mặt đất xung quanh đều chấn động.
-Năng lượng.
Hứa Mạt nhìn chằm chằm về phía Bí thư Kim, từ chiến giáp của đối phương, hắn cảm nhận được sự chuyển động của năng lượng.
Đây là giáp chiến đấu cao cấp, không giống với loại cơ bản mà bọn hắn đang mang.
-Là giáp chiến đấu năng lượng cao cấp.
Phương Trạch bên cạnh mở miệng nói, súng đối với nó là vô dụng, hỏa lực quá yếu, không có khả năng làm ảnh hưởng đến chiến giáp năng lượng. Loại giáp năng lượng cao cấp này căn bản không phải người bình thường có thể mặc. Nó là sản phẩm khoa học kỹ thuật từ thế giới phía trên, chỉ có những “nhân vật lớn” ở thế giới ngầm này mới có.
Rất rõ ràng, thân phận của người này không hề tầm thường.
Cùng lúc đó, Tái Tư dậm chân hướng về phía trước, hắn mặc áo giáp hạng nặng, kiếm trong tay chém về trước, sức mạnh của hắn vốn vô cùng mạnh, lúc kiếm bổ xuống tựa như Thái Sơn, chém thẳng về phía đối phương đang chạy đến.
Chỉ thấy Bí thư Kim giơ cánh tay trái lên, dùng tay của hắn đỡ lấy kiếm của Tái Tư. Một tiếng vang thật lớn phát ra, kiếm ẩn chứa sức mạnh kinh khủng vậy mà lại bị cánh tay hắn đỡ được, chỉ khiến cánh tay đối phương phía dưới hơi chấn động. Vòng ánh sáng năng lượng đồng thời di chuyển, cùng lúc đó, tay phải Bí thưu Kim hướng về phía trước, đánh trúng vào áo giáp trên người Tái Tư.
Tiếng vang răng rắc truyền đến, kiếm xuất hiện vết nứt, thân thể Tái Tư bị đánh bay ra ngoài, lộn nhào trên mặt đất.
-Phá giáp!
Hứa Mạt nhìn chằm chằm chiến trường, đây chính là phá giáp mà mà Diệp Thanh Điệp đã nói tới sao?
Lúc đối phương tấn công, năng lượng trên chiến giáp chuyển động, phối hợp với sức mạnh cực đại của hắn ta khiến giáp hạng nặng dù được làm từ sắt thép cũng nổ tan, phải mạnh đến chừng nào mới có thể như thế? Nếu chiến giáp được tăng cường thì lại có thể mạnh tới mức nào?
Dù là mặc chiến giáp năng lượng thì bản thân kẻ đó cũng phải là một người tu luyện năng lượng, hơn nữa còn phải rất mạnh.
Hứa Mạt ý thức được người đeo mặt nạ vàng kim này mới là người sau lưng Rắn Hổ Mang, cũng chính là kẻ đã ra lệnh cho Rắn Hổ Mang giết người nhà hắn.