Sau khi rời khỏi khoang internet giả thuyết, Lý Nguyên bắt đầu tu luyện võ đạo, tu luyện tu hành pháp cơ bản trước rồi tới tu luyện thương pháp.
Đây đã trở thành thói quen của Lý Nguyên.
Cho đến hơn ba giờ chiều, Lý Nguyên tắm rửa trong phòng nghỉ rồi mới ra khỏi phòng võ đạo.
Hồi sáng thầy Trần có nói là bốn giờ chiều có đại hội toàn trường, cần phải tập trung tại sân thể dục, không thể đến muộn.
Cậu vừa đóng cửa phòng võ đạo…
“Lý Nguyên?” Một giọng nói vui mừng truyền đến từ chỗ cách đó không xa: “Cậu còn ở phòng võ đạo đấy hả, mau đi thôi, tôi còn tưởng rằng chỉ có một mình tôi đấy chứ!”
“Tiểu Cường, cậu chưa đi nữa hả?” Lý Nguyên cười nói, nhìn thiếu niên thanh tú ở cuối hành lang.
Dù là đi ăn cơm, đi WC, đi sân thể dục hay là tan học này kia, đám học sinh đều thích có người đi cùng.
Nam sinh kia cũng không ngoại lệ.
Gần một học kì qua, Lý Nguyên và Cổ Cường Hãn thường xuyên gặp nhau, cũng coi như là thân thiết, có tiếp xúc nhiều hơn.
Lý Nguyên đã phát hiện ra rằng Cổ Cường Hãn trông có vẻ nóng nảy, chứ tính tình không xấu, suy nghĩ gì cũng viết thẳng lên mặt, là một lựa chọn khá tốt để làm bạn bè.
“Gọi là Cổ Cường! Cổ Cường!” Cổ Cường Hãn dậm chân: “Tiểu Cường là chị tôi gọi tôi!”
“Chị cậu gọi được, tôi gọi không được hả?” Lý Nguyên cười đi lại chỗ cậu ta: “Đi thôi, xuống lầu đi.”
“Chị tôi đương nhiên là có thể gọi như vậy rồi.” Cổ Cường Hãn đi trước, quay nửa đầu lại liếc Lý Nguyên: “Cậu không phải là anh rể tôi, ai cho cậu gọi Tiểu Cường chứ?”
“Tôi gọi thì sao chứ?” Lý Nguyên cười nói: “Ai bảo cậu không đánh lại tôi!”
“Trong kì thi lần này, hình như điểm võ đạo của cậu không bằng tôi.”
Cổ Cường Hãn nghẹn họng.
Đúng vậy, cậu ta từng xem bảng điểm rồi, biết số điểm khủng bố mà Lý Nguyên đạt được trong kì thi tháng Giêng, điểm võ đạo xếp hạng thứ hai… cách xa hạng thứ ba.
Nhìn từ góc độ thực chiến, điểm võ đạo càng cao sẽ càng có ưu thế trong thực chiến và xác suất thắng cũng sẽ càng cao.
“Hừ!” Cổ Cường Hãn chợt giơ ngón tay giữa lên: “Điểm võ đạo cao hơn tôi thì sao chứ? Tôi được cộng thêm điểm linh tính, tổng điểm là hạng hai toàn khối, cậu chỉ mới hạng…”
Thấy Lý Nguyên không trả lời, Cổ Cường Hãn chợt nhận ra mình nói như vậy là không ổn, vẫy tay ra vẻ hào phóng nói: “Thôi bỏ đi, tôi tha thứ cho cậu về chuyện cậu lừa tôi lúc thi, sau này nhớ gọi tôi là Cổ Cường, không được phép gọi là Tiểu Cường.”
“Nhớ rồi, Cổ Cường~~~ Hãn.” Lý Nguyên cố ý kéo dài giọng nói.
“Trời ạ, cậu chơi vậy là không đẹp biết không?” Cổ Cường Hãn trừng Lý Nguyên.
…
Lý Nguyên và Cổ Cường Hãn một đường tiến hành “chào hỏi thân thiết” lẫn nhau, cùng nhau đi vào sân thể dục.
Lúc này, còn hai phút nữa mới đến bốn giờ, đa số học sinh các lớp đều đã đứng đúng vị trí.
Lớp 12A1 và lớp 12A2 đứng sát bên nhau.
“Lam Nguyệt.” Nữ sinh Bành Kỳ Kỳ mũm mĩm chọc tay Lâm Lam Nguyệt bên cạnh: “Cậu xem kìa, sao nhìn em trai cậu và Lý Nguyên thân thiết quá vậy? Tới tận giờ này mới đến đây!”
“Có phải là Lý Nguyên định đi nước bất ngờ hay không?” Bành Kỳ Kỳ làm mặt quỷ: “Làm thân với em trai cậu trước rồi theo đuổi cậu!”
“Kỳ Kỳ, cậu đọc truyện ngôn tình nhiều quá rồi!” Lâm Lam Nguyệt cào ngứa cổ bạn thân, khiến cho bạn thân cười khanh khách liên tục.
Rất nhiều nam sinh đều không nhịn được mà nhìn sang.
Có không ít nam sinh trong lớp võ đạo đều thích Lâm Lam Nguyệt, chỉ là không ai dám tỏ tình thôi.
“Hi hi…” Bành Kỳ Kỳ vừa chặn tay Lâm Lam Nguyệt vừa nhỏ giọng nói thầm: “Vậy cậu nói xem sao trông cậu ta và Cổ Cường thân thiết quá vậy?”
“Cậu không biết tính tình Cổ Cường hay sao?” Lâm Lam Nguyệt lắc nhẹ đầu, nói: “Nếu cậu có thể mấy lần liên tiếp đè em ấy xuống đất thì em ấy cũng sẽ đồng ý làm bạn với cậu.”
“Cổ Cường và Lý Nguyên đánh với nhau rồi hả?” Bành Kỳ Kỳ ngạc nhiên hỏi.
“Ừ, phòng võ đạo độc lập của hai người họ gần nhau.” Lâm Lam Nguyệt gật đầu: “Từng đánh rất nhiều trận chiến đấu giả thuyết, lần nào Cổ Cường cũng thua.”
Bành Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng phải thôi, lần này điểm võ đạo của Lý Nguyên đứng hạng hai, tổng điểm hơn 900 điểm, không kém cậu bao nhiêu.”
“Kém hơn 28 điểm.” Lâm Lam Nguyệt nhấn mạnh.
Thật ra thì cô rất để ý đến điểm số của Lý Nguyên.
Sáng nay, chủ nhiệm lớp văn hóa đã nói cho cô biết điểm và xếp hạng của cô, đồng thời nói cho cô biết chuyện Lý Nguyên xếp hạng nhất toàn khu, hạng nhì toàn thành phố về điểm kỹ thuật.
Lâm Lam Nguyệt cực kì sốc với tốc độ tiến bộ khủng bố của Lý Nguyên.
Có điều, ở trước mặt bạn thân, cô không muốn thừa nhận.
“Cậu nhớ rõ điểm của cậu ta quá nha!” Bạch Kỳ Kỳ cười khúc khích: “À phải rồi, lần trước cậu nói chỉ có lên bục đại biểu mới có tư cách để cậu coi trọng, tớ thấy có khi lần sau điểm võ đạo của Lý Nguyên còn cao hơn cả cậu nữa đấy!”
Lâm Lam Nguyệt chớp chớp mắt, đôi mi dài cũng chớp chớp theo: “Chờ cao hơn tớ rồi nói.”
“Cho dù điểm võ đạo có cao hơn thì vẫn kém tớ về tổng điểm, tổng điểm hạng nhất mới có thể lên bục đại biểu, điểm võ đạo hạng nhất là không được.” Lâm Lam Nguyệt lạnh nhạt nói.
Từ trong tiềm thức, cô đã cảm thấy là Lý Nguyên có khả năng cao hơn mình về điểm võ đạo.
“Cậu đúng là vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng!” Bành Kỳ Kỳ cười nói rồi chợt lè lưỡi: “Lão Hạ đến kìa!”
Lão Hạ là chủ nhiệm môn văn hóa lớp 12A1.