Sáng sớm.
Gió nhẹ chầm chậm.
Ngọn tóc Hồng Vũ Diệp nhẹ nhàng bay bay, nàng nhìn về trên ban công, cũng không động đậy.
Mà Giang Hạo cúi đầu nhìn nàng tựa như trông thấy cảnh đẹp nhân gian.
Tâm bình tĩnh không khỏi xao động.
Trong lúc nhất thời, hắn không khỏi cảm thán vẻ đẹp của nữ tử trước mắt.
Nhưng hắn lập tức liền khôi phục lại, chỉ là có chút thất vọng.
Chính mình ma luyện tâm cảnh nửa năm, lúc này cũng không có chút tác dụng gì.
Vẫn không thể bình tĩnh giống như bình thường.
Lúc này, Hồng Vũ Diệp chậm rãi nói:
"Dáng vẻ này của ngươi là đã quên ta là ai rồi sao?"
Nghe vậy, Giang Hạo nhảy xuống sân nhỏ, cung kính nói:
"Không dám! Do thấy tiền bối đến cho nên quá kinh ngạc, nhất thời không thể cung nghênh, mong tiền bối thứ tội."
Nhìn từ chính diện, Hồng Vũ Diệp một thân màu đỏ, đai lưng thắt lại, chân váy rơi xuống đất, cộng thêm với ánh mắt lạnh như băng khiến người ta cảm thấy khó mà tới gần.
Nữ nhân này vừa mạnh mẽ vừa xinh đẹp, lai lịch bí ẩn, thuật pháp lại quỷ dị, khó trách cần Thiên Hương Đạo Hoa để dẫn nàng cắn câu.
"Nửa năm này ngươi đã làm gì?" Hồng Vũ Diệp thu hồi tầm mắt, thuận miệng hỏi.
Nàng lúc này đang đứng ở bên cạnh Thiên Hương Đạo Hoa, con thỏ đã bị ném đến trên Bàn Đào Thụ.
Vẫn là bộ dáng sưng mặt sưng mũi, không rõ sống chết.
"Đang giúp tiền bối trồng hoa." Giang Hạo vội vàng trả lời.
"Vậy sao?" Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, tựa cười nhưng không phải cười.
Nhưng cảm thấy lời này có thể nghe được, nàng cũng không có ý định tiếp tục hỏi nữa.
Mà là thuận theo nhìn về phía Thiên Hương Đạo Hoa rồi nói:
"Hoa này được chăm sóc không tệ, mùi thơm vừa phải, ta vô cùng ưa thích."
Theo lý thuyết đây là tán dương, thế nhưng Giang Hạo nghe vào lại có chút lo lắng, sợ Thiên Hương Đạo Hoa sẽ bị mang đi.
Như này sẽ khiến cho mình vạn kiếp bất phục.
Hắn miễn cưỡng cười nói: "Tiền bối thích thì tốt."
Thấy Giang Hạo có chút khẩn trương, Hồng Vũ Diệp hài lòng đi về phía Bàn Đào Thụ.
Lúc này Bàn Đào Thụ cao hơn nàng không ít, chẳng qua là còn chưa có dấu hiệu nở hoa kết trái.
"Năm nay hẳn là có thể nở hoa kết trái." Giang Hạo ở một bên nói.
Nhìn Bàn Đào Thụ một hồi lâu, Hồng Vũ Diệp mới nói:
"Kết ra quả chua hay là ngọt?"
Nhớ tới nội dung giám định lần trước, Giang Hạo trả lời cẩn thận từng li từng tí:
"Hẳn là ngọt."
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn Giang Hạo, nói khẽ:
"Nếu như là chua, ta coi như ngươi bây giờ đang lừa gạt ta."
Giang Hạo: "…"
Hắn cảm giác mỗi lần phiền toái đều không phải do mình nhiều chuyện thì chính là nhiều lời.
Nhưng thấy con thỏ treo ở trên cây, cảm giác thật chướng mắt.
Sau đó lấy nó xuống rồi vứt qua một bên.
Hồng Vũ Diệp thì ngồi ở trên chiếc ghế bên cạnh, bảo Giang Hạo pha trà.
Trong lúc đó nàng lấy một tờ bản vẽ ra, nói:
"Tăng thêm xung quanh một cái trận pháp, phòng ngừa hoàn cảnh xuất hiện thay đổi ảnh hưởng tới sự sinh trưởng của hoa."
"Gần đây vừa mới tích lũy đủ linh thạch, đang chuẩn bị tăng thêm." Sau khi pha trà, Giang Hạo nói lời trái lương tâm.
Hắn không muốn tăng lên.
Bởi vì tài liệu bản vẽ quá đắt.
"Trên người ngươi vừa không có pháp bảo lợi hại lại không có thuật pháp cao minh, linh thạch của người đi đâu rồi?" Hồng Vũ Diệp vừa uống trà vừa hỏi.
Lời nói này khiến cho Giang Hạo kinh ngạc, hắn cũng không biết linh thạch của mình tiêu chỗ nào, chính là cứ luôn thấy đáy.
Giang Hạo không có mở miệng, Hồng Vũ Diệp cũng an tĩnh uống trà.
Trong lúc đó, Giang Hạo thỉnh thoảng nhìn về phía nữ nhân này, cảm thấy lúc nàng uống trà đều sẽ nhíu lông mày một cái.
Không biết là đang tự hỏi vấn đề nan giải gì hay là cảm thấy trà khó uống.
Trà này vô cùng đắt đỏ, cho nên sau khi mua về Giang Hạo chưa bao giờ thử qua.
Sau một hồi, Hồng Vũ Diệp đột nhiên nói:
"Qua một thời gian ngắn, ta muốn đi thành trấn thế tục một chuyến, đến lúc đó ta sẽ tới tìm ngươi, ngươi đi cùng ta."
"Ah?" Nghe thấy muốn ra khỏi Thiên Âm Tông, Giang Hạo kinh hãi:
"Tiền bối, ta…"
"Ngươi cái gì?" Lực lượng khủng bố đột nhiên phun trào giống như là thủy triều, Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, bình tĩnh nói:
"Ngươi không rảnh sao?"
Cảm nhận được khí tức đáng sợ này, Giang Hạo cảm giác thân thể như đang tan rã, vội vàng nói:
"Có thể đồng hành cùng tiền bối, là vinh hạnh của vãn bối."
"Miệng đầy lời nói dối." Hồng Vũ Diệp cũng không thèm để ý, đứng dậy đi vào trong phòng.
Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra, chỉ có thể đi theo, vốn cho rằng đối phương là muốn dừng lại ở đại sảnh.
Không nghĩ nàng lại trực tiếp đi lên lầu hai.
Đây là lần thứ hai đối phương đi lên lầu hai?
Lần đầu tiên chính là lúc mới gặp nhau.
"Lầu nhỏ này của ngươi dường như bền chắc hơn không ít." Hồng Vũ Diệp vừa đi lên lầu vừa bình luận.
"Tu sửa qua một lần." Giang Hạo có chút xấu hổ mà trả lời.
Bởi vì lúc trước xem xét qua nhà gỗ một lần, đáp án có chút khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn, liền đặc biệt học tập một phen.
Sau đó tiến hành tu sửa.
Lại xem xét hình như không dễ dàng đổ sụp như vậy.
Giây lát.
Hồng Vũ Diệp một đường đi vào lầu hai, xuyên qua phòng ngủ đi đến ban công.
Nàng đứng cạnh ban công, cúi đầu nhìn xuống sân nhỏ, yên lặng không nói.
Qua một khoảng thời gian, nàng lui lại hai bước, khiến Giang Hạo đứng ở trước gót chân nàng, đối mặt với nàng.
"Như này?"
Thấy Giang Hạo đi đến đối diện ban công, Hồng Vũ Diệp hỏi.
Mặc dù có chút không hiểu, nhưng không thể không theo.
Hai người nhìn nhau, Hồng Vũ Diệp khẽ gật đầu, sau đó duỗi cánh tay trái tinh tế mà trắng noãn ra, chậm rãi chống lên ngực Giang Hạo.
Động tác bất thình lình khiến cho Giang Hạo có chút kinh ngạc, thế nhưng không chờ hắn suy nghĩ thêm đã cảm nhận được một cỗ lực đẩy cường đại.
Ngay sau đó, hắn hoàn toàn ngã về phía sau, nhưng mà trong nháy mắt hắn đã rơi ra khỏi ban công và bắt đầu rơi xuống, trơ mắt nhìn Hồng Vũ Diệp đẩy hắn xuống ban công.
Cảm giác không hiểu này khiến cho hắn cảm thấy có chút quái dị.
Bởi vì khoảng cách không cao, cho nên phịch một tiếng, Giang Hạo ngã xuống đất.
Có chút đau nhức…
Thân là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, rơi xuống từ lầu hai đương nhiên sẽ không có việc gì, chẳng qua hắn vẫn không rõ tại sao nữ nhân này lại làm như thế.
Khi hắn đứng lên ngẩng đầu nhìn lại, lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Gió mát thổi qua, tóc dài của nữ nhân trên ban công phiêu theo gió, váy cũng lay động theo mấy lần.
Tóc bên tai đung đưa bên cạnh miệng nàng.
Nàng đứng một bên ban công, một tay chống lên lan can gỗ, ánh mắt dường như mang theo ôn hoà, lại giống như tùy ý nhìn xuống.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tâm trạng xao động của Giang Hạo cũng đã bình tĩnh lại.
Cùng là nhìn từ trên xuống nhưng lại hoàn toàn không giống nhau.
Trong giây lát.
Giang Hạo nghĩ thầm, nữ nhân này sẽ không phải là đang nhắc nhở ta, chỉ nàng mới có thể nhìn xuống từ trên cao đó chứ?
"Nhớ kỹ, đến lúc ta muốn đi thành trấn, ngươi tốt nhất cũng có thể ra ngoài. Nếu không ngươi tự biết hậu quả." Hồng Vũ Diệp để lại một câu nói như vậy rồi biến mất ngay chỗ ban công.
Hồng Vũ Diệp vừa rời đi, trong sân liền truyền đến tiếng kêu rên của con thỏ.
"Đau quá, đau quá, a a a ~ "
Con thỏ bụm mặt kêu to.
Giang Hạo cũng không hiểu nữ nhân kia tại sao lần nào tới cũng đánh con thỏ như thế.
Đại khái là dựa vào hoa của nàng quá gần.
"Không biết nàng tại sao lại muốn mang ta đi thành trấn, nhưng mà chuyện này rất phiền toái." Trong lòng Giang Hạo suy nghĩ thật lâu, cũng không có tìm được lý do tốt để ra ngoài.
Đồng thời tên của mình còn đang treo ở trên Chấp Pháp Đường, muốn ra ngoài còn cần xin phép Liễu Tinh Thần.
Có Hồng Vũ Diệp đi cùng, hẳn là không có nguy hiểm gì, thế nhưng hắn lo lắng sự tồn tại của Hồng Vũ Diệp bị phát hiện.
Chuyện này không có gì khác biệt so với làm phản cả.
Giang Hạo thở dài, thu giấy vẽ trận pháp vào rồi dự định đi Linh Dược Viên, chỉ là vừa mới ra khỏi sân nhỏ, đã thấy một tấm bùa chú bay tới.
Là Thông Tấn Phù.
"Sư phụ gửi tới?"
Sau khi xem xét, chân mày hắn cau lại.
Nội dung thông tin rất đơn giản.
Là Hiên Viên Thái muốn gặp hắn, bảo hắn hôm nay đi qua đó một chuyến.
Chẳng qua là, loại người cấp bậc này vì sao lại muốn gặp mình?
------
Dịch: MBMH Translate