Lựa chọn của Giang Hạo khiến cho người khác cảm thấy kỳ quái, mấy người Trịnh Thập Cửu cho rằng hắn sẽ chọn hai người trung thượng.
Không nghĩ tới tuyển hai cái kém nhất.
Nhưng thấy Diệu Thính Liên Kim Đan, bọn hắn lại cảm thấy lựa chọn như này rất thích hợp.
Cảm giác rất điệu thấp.
Thật ra Tân Ngọc Nguyệt cảm thấy kỳ quái, trong nhận thức của nàng, Giang Hạo là một người rất điệu thấp.
Thế nhưng thanh danh lại tương đối nổi.
Đương nhiên, cũng làm cho nàng và Trịnh Thập Cửu cảm thấy e ngại.
Đại khái là người càng trầm mặc thì sẽ càng nguy hiểm.
Phong Bạch Phi của Bách Cốt Lâm tỏ vẻ khinh thường, lúc này chọn trung thương thậm chí là thượng đẳng thì bọn hắn cũng không cách nào nói gì.
Dù sao Diệu Thính Liên tự muốn đi Đoạn Tình Nhai, muốn cản cũng không được.
Không cần thiết phải tính nàng vào trong đó.
Dẫn người như này trở về, sẽ chỉ làm cho người cảm thấy làm việc bất lực.
Nhạc Du thì nhìn chằm chằm vào Tiểu Li, nếu như đối phương có một ít thiên phú thì nàng cũng muốn mang đi.
Bởi vì nàng rất thích hợp với chỗ của bọn hắn.
Đáng tiếc, không có thiên phú.
Nàng cũng không dám tùy tiện lựa chọn, đừng nói đến người này đã được Giang Hạo giữ lại.
"Thời gian cũng sắp đến rồi đúng không?" Trịnh Thập Cửu đột nhiên hỏi.
"Còn một chút nữa." Giang Hạo nhìn về phía mỏm núi rồi nói.
Lúc này, lần lượt có người leo lên.
Một người hai người…
Cuối cùng có hai mươi sáu người bò lên.
Tại thời khắc cuối cùng, một thiếu niên tay đầy máu, nửa người đã đi tới trên ngọn núi.
Cũng chính là vào lúc nào.
Miêu Hưng mở miệng nói:
"Thời gian đã hết, người không hoàn toàn lên núi thì có thể xuống núi."
Trong nháy mắt nghe được câu này, người thiếu niên kia cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, sắc mặt tái nhợt hơi lộ ra vẻ bất lực.
Gương mặt kiên nghị cúi thấp xuống, nước mắt không cầm được mà chảy xuống.
Dường như rất không cam tâm.
Những người khác cũng không có nhìn hắn nhiều, chỉ có một số đệ tử nhập môn cảm thấy tiếc hận vì hắn.
Giang Hạo vốn không muốn nhúng tay, nhưng trạng thái thân thể đối phương thật ra rất kém cỏi, có thể bò đến đây có thể nói là người kiên nghị nhất trong mọi người ở đây rồi.
Nếu như nơi này là Tiên môn thì hắn có thể giữ đối phương lại, xem như cho đối phương một cái cơ duyên.
Nhưng Ma Môn… Cạnh tranh tàn khốc hơn Tiên môn rất nhiều.
Người dựa vào nghị lực gia nhập tông môn thì không phải trở về, chính là chôn xương ở đây.
Cho đến bây giờ, chưa từng nghe nói đến người nào có thể quật khởi cả.
Trong lúc suy tư, hắn đi đến trước mặt thiếu niên này, đi cùng hắn còn có Nhạc Du tiên tử cõng cự kiếm.
"Có người nhà không?" Nhạc Du tiên tử bước tới hỏi hỏi.
Nàng cũng coi trọng nghị lực của đối phương, nếu như có khả năng nàng có thể sẽ trực tiếp mang về Hoành Lưu Bộc.
Thêm một người như này, những người khác sẽ không nói cái gì.
"Có, có." Thiếu niên trả lời.
"Biết mình sắp gia nhập vào tông môn như thế nào không?" Giang Hạo hỏi.
"Biết, biết." Thiếu niên trả lời.
"Vậy sao?" Giang Hạo gật đầu không nói thêm gì nữa.
Nhạc Du tiên tử đạp xuống mặt đất, sau đó vị thiếu niên này bay lên trên ngọn núi.
Sau đó nàng quay người rời đi, thuận tiện nói:
"Đi theo ta, có thể bắt kịp thì cùng ta đến Hoành Lưu Bộc, theo không kịp thì ta sẽ cho người đưa ngươi rời đi."
Nhìn Nhạc Du sư tỷ, Giang Hạo cảm thấy nàng thật sự không đơn giản.
Sau đó, hắn nhìn thoáng qua những người khác còn đang ở giữa sườn núi rồi nói với Miêu Hưng:
"Đưa bọn họ xuống đi."
"Được." Miêu Hưng gật đầu nói được.
Trong lúc hắn muốn đi chấp hành, Giang Hạo cho hắn một thanh Linh Kiếm bình thường rồi nói:
"Giữ đi."
"Đa, đa tạ sư huynh." Miêu Hưng cảm kích nói.
Mặc dù Linh Kiếm rất rẻ, nhưng cũng là Linh Kiếm.
Sau khi thu kiếm, Miêu Hưng làm việc liền dụng tâm hơn.
Giang Hạo cũng không thèm để ý, hắn có rất nhiều Linh Kiếm, nhiều đến mức không hợp thói thường.
Vẫn luôn nghĩ không ra cách tiêu hao.
Đưa một thanh ra ngoài, cũng tính tiêu hao.
Sau đó, bọn hắn một đường đi bộ đi tới chỗ ngoại môn, vừa đi chính là nửa ngày.
Một đoạn đường này có linh khí tẩm bổ, gõ vấn đạo tâm, xem như phúc lợi của tông môn.
Nếu như đạo tâm được củng cố, tâm trí kiên định thì người đúng là có đủ cơ duyên.
Một đêm mà có thể nhìn thấy con đường phía trước, sau khi đạt được Luyện Khí Thiên Âm Bách Chuyển thì có thể nhập môn trong một đêm.
"Thiên Âm Tông thật là hào phóng." Diệu Thính Liên đi theo bên người Giang Hạo cảm khái.
Nàng cũng biết con đường này.
Hôm nay gặp mặt quả thật đã làm cho nàng chấn kinh, tông môn như này lại là Ma Môn, khó có thể tin nổi.
Sau này nó có thể trở thành Đại Ma Môn số một số hai của Tu Chân Giới.
Lúc chạng vạng tối, đám người Giang Hạo đi tới chỗ ngoại môn.
Những người khác do Miêu Hưng sắp xếp, mấy người Giang Hạo thì chỉ cần dẫn người trở về là được.
Chuyện này xem như kết thúc.
Cũng không có thêm chuyện gì khác.
Mặc dù có chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng không phải là không thể tiếp nhận.
Chẳng qua không biết mang Diệu Thính Liên về liệu có chọc tới Mục Khởi sư huynh hay không.
Mặc dù hai người cấu kết với nhau, nhưng hắn cũng không hiểu tình huống cụ thể cho lắm.
"Các ngươi đi theo ta đi." Giang Hạo nói với đám người Diệu Thính Liên.
Tiểu Li liên tục gật đầu, nhưng mà bước đi có chút không ổn định.
Giang Hạo biết nàng đói rồi.
Lâm Tri cúi đầu.
Diệu Thính Liên thì có chút khẩn trương, người sắp nhìn thấy có thể là người quyết định sinh tử của nàng, không cẩn thận thì nàng sẽ có đến mà không có về.
Trước khi đi, Giang Hạo liếc mắt nhìn về phía Nhạc Du sư tỷ, người thiếu niên nghị lực kia cũng không bị bỏ lại phía sau.
Từ hôm nay trở đi, vận mệnh của những đệ tử nhập môn này sẽ khác biệt so với quá khứ.
Có người sẽ có tư cách, mà phần lớn đều sẽ trở thành đống xương trắng dưới chân người khác.
Đương nhiên, làm người bình thường mặc dù an toàn một chút, thế nhưng không có tốt hơn là bao.
Lúc trời tối, Giang Hạo dẫn người về Đoạn Tình Nhai.
Hắn đi tới chỗ ở của sư phụ trước.
Nói tình huống của ba người.
Khổ Ngọ Trường chỉ nhìn thoáng qua Lâm Tri và Tiểu Li thì không còn quan tâm.
Trên mặt của hắn cũng không có biểu lộ dư thừa, Giang Hạo cũng nhìn không ra sư phụ có hài lòng hay không.
"Mang hai người bọn họ đi thu xếp một chút đi." Khổ Ngọ Thường trầm giọng nói.
"Được." Giang Hạo cung kính đáp.
Sau đó, Giang Hạo dẫn người lui ra ngoài, để lại một mình Diệu Thính Liên ở bên trong.
Vừa mới lui ra ngoài, Giang Hạo đã thấy Mục Khởi sư huynh mặc một bộ đồ đen đứng ở bên ngoài, vẻ mặt âm u giống như đang lo lắng.
Phát hiện ra Giang Hạo đi ra, hắn lập tức lộ ra nụ cười:
"Sư đệ, nhiệm vụ hoàn thành? Đây là đệ tử mới mang về sao?"
"Ừm, đang muốn đi dàn xếp cho bọn hắn." Giang Hạo gật đầu khách khí nói.
Mục Khởi gật gật đầu, sau đó hơi nghi hoặc nói:
"Làm sao chỉ có hai người?"
Sư huynh là muốn hỏi về Diệu Thính Liên đi… trong lòng Giang Hạo hiểu rõ, cho nên cũng nói chi tiết :
"Còn có một người tên là Diệu Thính Liên tiên tử, lai lịch của nàng không tầm thường, nói là muốn tới quy hàng, chuyện trọng đại như này chỉ có thể để cho sư phụ định đoạt."
Lại hàn huyên hai câu, Giang Hạo liền dẫn người rời đi.
Hắn cũng không xác định được rằng liệu Mục Khởi sư huynh có trách hắn mang Diệu Thính Liên về hay không, nhưng chuyện này không nằm trong sự khống chế của hắn.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, đồng thời còn là tu vi Kim Đan, hắn không bẩm báo thì cũng không có cách nào nói rõ được.
Thế nhưng mang thù chính là mang thù, ai mà biết được suy nghĩ của hắn chứ?
Sau khi đưa Tiểu Li và Lâm Tri đưa đến chỗ tụ tập bên ngoài Đoạn Tình Nhai, Giang Hạo mới rời đi.
Sau này, hai người bọn họ sẽ như thế nào thì phải xem chính bọn họ rồi.
Trước khi đi, hắn vẫn là có ý tốt mà nhắc nhở một câu:
"Trong tông môn ít nói làm nhiều, đừng đắc tội với người khác."
Hai người gật đầu.
Lâm Tri có lẽ là nghe hiểu, Tiểu Li… có lẽ là không.
Đêm khuya.
Giang Hạo mới trở lại chỗ ở.
Nhiệm vụ lần này vẫn tính là thuận lợi, ngày mai là có thể tiếp tục yên tĩnh, mau chóng mạnh lên.
Không bao lâu, hắn liền rơi vào tu luyện.
Thuận tiện bình phục lòng của mình một chút.
Hôm nay nhìn xem những người kia không tiếc bỏ mình vì con đường tu tiên, mặc dù phần lớn đều là tình thế bắt buộc, thế nhưng vẫn khiến cho hắn có không ít cảm xúc.
Ngày kế tiếp.
Ánh mặt trời chiếu vào, hắn tới ban công hít sâu một cái.
Lúc cúi đầu quan sát Thiên Hương Đạo Hoa, phát hiện trong viện có thêm một người.
Một thân màu đỏ, thướt tha mà đứng, tóc dài phiêu phiêu.
Lúc này nàng khẽ ngẩng đầu, cùng Giang Hạo bốn mắt nhìn nhau.
------
Dịch: MBMH Translate