"Thật ra ta đã từng dò xét sư phụ, sư phụ không nói gì." Mục Khởi nhìn Giang Hạo trong Linh Dược Viên, nói khẽ:
"Qua một số việc, sư phụ hẳn là muốn nhận Giang sư đệ làm chân truyền. Đáng tiếc, hắn luôn bị Chấp Pháp Phong ngăn cản. Bây giờ muốn hỗ trợ thì cũng có chút phiền phức, giống như người ở chỗ khác đều muốn đẩy một người ra ngoài để đổi lấy càng nhiều tài nguyên.
Mà mấy người Huyền Thiên Tông cũng muốn dùng tiền mua mặt mũi. cũng coi như thở dài một hơi.
Tóm lại, hai bên đều âm thầm chấp nhận, chuyện cụ thể thì phải xem năm ngày sau bọn hắn sẽ nói chuyện như thế nào."
"Vậy kết cục của Giang sư đệ sẽ như thế nào đây?" Diệu Thính Liên tò mò hỏi.
Mục Khởi nghe vậy thì suy tư chốc lát rồi nói:
"Xem có thể bị mang đi hay không, bị mang đi thì phải xem Huyền Thiên Tông xử lý như thế nào. Nếu như không bị mang đi, vậy đại khái sẽ tiến vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp, như vậy còn không bằng bị mang đi."
Diệu Thính Liên có chút kinh ngạc, nàng đương nhiên từng nghe về Vô Pháp Vô Thiên Tháp, cảm khái:
"Thật sự là tàn nhẫn "
"Đúng rồi, không phải ngươi nói người có khúc mắc với Giang sư đệ đều đã chết sao? Vậy lần này người của Huyền Thiên Tông sẽ chết không?"
Nghe vậy.
Mục Khởi lườm nữ tử bên người rồi nói:
"Có thể giống nhau sao?"
Bỗng hai người đều trầm mặc, cất bước rời đi.
Trên đường, Diệu Thính Liên đột nhiên lại hỏi:
"Sư phụ ngươi biết quan hệ của ta và ngươi không?"
"Ngươi muốn làm gì?" Mục Khởi lại hỏi.
"Biết thì đêm nay ta sẽ dời đến chỗ của ngươi, chỉ cần một năm ta không gây chuyện thì sẽ không liên lụy đến ngươi." Diệu Thính Liên thoải mái nói.
Thấy Mục Khởi không lập tức đồng ý, trong lời nói của nàng có chút tức giận:
"Mục Khởi, ngươi có ý tứ gì? Lúc trước ta vụng trộm theo ngươi, hiện tại ta chạy đến tìm ngươi, ngươi còn ghét bỏ ta sao? Không phải ngươi vụng trộm cùng với vị sư muội nào đó rồi đó chứ?"
Mục Khởi thở dài:
"Ngươi cứ như này thì chúng ta rất dễ bị người có tâm lợi dụng."
Giọng điệu của Diệu Thính Liên lập tức mềm nhũn:
"Chỉ cần để cho ta dời đến bên ngươi, ta sẽ ở trong không ra ngoài, tuyệt đối không gây phiền toái."
Mục Khởi lại thở dài, chỉ có thể gật đầu:
"Ngươi nói rồi đó, đừng có đổi ý."
Giang Hạo vừa đi ra từ Linh Dược Viên, vừa vặn thấy Mục Khởi và Diệu Thính Liên rời đi.
Hắn hơi xúc động.
Từ sau khi Diệu sư tỷ tới, Mục Khởi sư huynh đã thay đổi.
Không còn khó gần như trước nữa, tâm dường như cũng biến thành mềm nhũn.
Sắc đẹp thật sự là một thứ đáng sợ.
Phải biết, một khi Diệu Thính Liên là nằm vùng thật sự, đây chính là tổn hại trí mạng.
Nhất là khi Mục Khởi còn là người mang truyền thừa đại năng.
Chỉ cần phát triển ổn định, tương lai sẽ không thể tượng tưởng nổi.
Nhưng nhiều thêm một Diệu Thính Liên thì lại rất nguy hiểm.
Lo lắng có, cố kỵ nhiều, sẽ ảnh hưởng đến quyết định của rất nhiều chuyện.
Nhưng Diệu Thính Liên đúng là tới vì Mục Khởi, cũng đã trả giá không ít.
Nhưng cho dù là vậy, Giang Hạo vẫn cảm thấy thân ở Ma Môn quá nguy hiểm.
Một khi liên quan đến lợi ích của người khác, cho dù ngươi có tránh né thì đều không tránh được bị cuốn vào trong đó.
Nhưng những ngày qua, thái độ của Mục Khởi sư huynh và Diệu sư tỷ đối với hắn khá tốt.
Đại khái là do hắn mang người vào.
Sau đó, hắn trở lại chỗ ở.
Tiếp tục đi đến trước bàn chế phù, trước đó hắn đã thử ăn đan dược và tái hiện thi triển thần thông.
Sau này phát hiện những thứ đó đều không đủ.
Chuyện đủ duy nhất chính là ăn đan dược, sau đó phóng thích Tàng Linh Trọng Hiện.
Sử dụng hết lực lượng của Tàng Linh Trọng Hiện, sẽ dùng đến lực lượng bản thân.
Sau đó đan dược bắt đầu có tác dụng, bắt đầu bổ sung linh khí.
Như thế mới có thể duy trì được cả quá trình.
Hiện tại cần ổn định những lực lượng này, đề phòng xuất hiện gợn sóng sức mạnh, khiến cho việc chế phù thất bại.
Chỉ còn năm ngày cuối cùng, hắn đã không có cơ hội để thất bại nữa.
Mà hắn chỉ có ba tấm da thú.
Trong đêm, Giang Hạo đứng ở trước bàn, sau khi ăn một viên đan dược, hắn mở thần thông Không Minh Tịnh Tâm.
Sau khi nâng bút, thần thông Tàng Linh Trọng Hiện liền mở ra.
Lúc này hắn mới bắt đầu chế phù.
Mỗi một nét bút đều mang theo linh khí, mỗi một bút đều rất chậm.
Hắn vung tay vừa trầm ổn mà hùng hồn, linh khí kéo dài không dứt, không gợn sóng.
Thần quang nội liễm.
Hồi lâu sau, thần thông Tàng Linh Trọng Hiện hao hết, dùng linh khí của bản thân tiếp tục, đan dược bổ sung.
Sáng sớm.
Trên trán Giang Hạo xuất hiện đầy mồ hôi.
Linh khí đã sắp hao hết, nhưng trước khi hao hết, nét cuối cùng cũng được hạ xuống.
Nhưng mà.
Trong nháy mắt khi đặt bút xuống, một đám lửa nổi lên, phù hủy.
"Thất bại rồi sao?"
Giang Hạo mờ mịt.
Lần này không có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, tất cả đều tiến hành như thường, vì sao lại thất bại?
Suy tư một ngày, hắn nhớ tới lúc mình tiếp nhận truyền thừa là vào giữa trưa.
"Có quan hệ với thời gian sao?"
Sau khi kết thúc nghỉ ngơi, Giang Hạo bắt đầu tiếp tục chế phù vào giữa trưa ngày hôm sau.
Chỉ còn lại hai ngày cuối cùng.
Còn có hai cơ hội.
Mà lúc này hắn đã bị hạ lệnh cấm túc, tạm thời không thể ra ngoài, hai ngày sau chờ lệnh gọi.
Thiên Âm Tông cũng muốn tiến hành thuận lợi đối với lần giao dịch này.
Phải biết, bên kia không phải Thiên Thanh Sơn.
Mà là mấy tông môn đứng đầu như Huyền Thiên Tông, Phong Lôi Tông, Lạc Hà Tông.
Ba tông môn này tính riêng ra thì tông môn nào cũng mạnh hơn Thiên Thanh Sơn.
Nếu như giao dịch thất bại, cuối cùng dẫn tới ba nhà vây công thì chẳng tốt cho ai cả.
Bọn hắn không muốn đánh, Thiên Âm Tông cũng không muốn đánh, có thể sử dụng một đệ tử Trúc Cơ để xúc tiến giao dịch hài hòa, đối với một Ma Môn thì sao lại không làm chứ?
Giang Hạo cũng hiểu rõ đạo lý này, chỉ tự trách mình quá yếu, cũng trách vận khí không tốt.
"Nếu như có thể chạy đi, sau đó tìm cái quặng mỏ để đào quáng."
Hắn đứng ở trước bàn, tự lẩm bẩm.
Vào lúc giữa trưa.
Hắn lặp lại động tác trước đó.
Ăn đan dược, mở thần thông Tàng Linh Trọng Hiện và Không Minh Tịnh Tâm.
Sau đó viết.
Lúc này, hắn có một loại cảm giác không hiểu, thân thể nóng bỏng, thần tâm sáng ngời.
Như có một đạo ánh sáng kết nối với ngòi bút.
Hắn có cảm giác vui vẻ khó hiểu, bút tùy thân động, thân tùy tâm động, tâm tùy ý động.
Phù dưới ngòi bút, thần quang chợt hiện, nét bút sinh phong.
Cuối cùng thần quang nội liễm, linh khí trước sau như một với bản thân.
Lần này chỉ duy trì một canh giờ.
Giang Hạo đã hạ xuống nét bút cuối cùng.
Mà trong nháy mắt hạ bút xuống, lực lượng tinh thần của Giang Hạo điên cuồng bị hấp thu qua.
Thống khổ lan tràn khắp thể xác và tinh thần hắn, khí huyết cũng đang không ngừng bị rút lấy.
Ý thức của hắn thậm chí xuất hiện hôn mê, nếu không phải cố nén thì đã trực tiếp ngã xuống mặt đất rồi.
May mà loại trạng thái này không kéo dài quá lâu.
Lúc tất cả kết thúc, phù lục lóe lên một cái, rồi bình tĩnh lại.
Lúc này, đầu Giang Hạo đã đổ đầy mồ hôi, ngồi ở một bên.
Hắn ôm lấy đầu, lẩm bẩm nói:
"Thế mà ảnh hưởng lớn như vậy? Xem ra không thể lại tiếp tục vẽ nữa."
Hắn cảm thấy tinh thần xuất hiện dấu hiệu khô héo, tác dụng phụ này lớn đến khủng khϊế͙p͙.
Một tấm Thiên Lý Na Di Phù, thế mà lại khủng bố như vậy.
Sau khi nghỉ ngơi một hồi lâu, hắn mới cầm lấy phù lục và mở giám định.
Để xem cách dùng thế nào.
【 Thiên Lý Na Di Phù: Thứ phẩm, bỏ qua tất cả thuật pháp, kết giới. Có thể na di đến bất kỳ một chỗ nào cách bảy trăm dặm trong phạm vi một ngàn dặm, dùng máu tươi hoặc là linh khí có thể trực tiếp mở ra, không thể gián đoạn. 】
"Lại có thể bỏ qua kết giới?"
Giang Hạo hơi kinh ngạc, cái này rất lợi hại.
Phù này chắc chắn sẽ không chỉ dừng ở hai ngàn linh thạch?
Nhưng lúc này mới chỉ bảy trăm dặm, giá cả chắc sẽ có chỗ chiết khấu.
Thế nhưng đối với Kim Đan, bảy trăm dặm cũng tính là xa rồi.
Nếu như muốn chạy trốn, chắc có thể phát huy được tác dụng.
Chỉ cần không lập tức bị đuổi kịp thì chính mình liền có thể che giấu khí tức rồi bắt đầu đào vong.
Nhưng cần phải chuẩn bị thật chu đáo trước đã.
------
Dịch: MBMH Translate