Trong bụi hoa.
Hồng Vũ Diệp lấy ra một thanh đao màu bạc trắng.
Nàng buông tay, xem xét tường tận một lát, liền hỏi Bạch Chỉ này đao như thế nào.
Lúc này Bạch Chỉ cảm thấy rất quái dị, nhưng cũng không dám suy nghĩ nhiều, chỉ quan sát chuôi đao sắp nát này rồi nói:
"Đây hẳn là Bán Nguyệt Đao, là bội đao mà Trúc Cơ kỳ thường xuyên sử dụng. Nhưng đao này đã tràn đầy vết rạn, chắc đã không cách nào dùng được nữa."
"Đúng là không có cách nào dùng được nữa." Hồng Vũ Diệp gật gật đầu, tán đồng với cách nói của Bạch Chỉ.
Tiếng nói vừa dứt, nàng nắm đao đi từng bước một đến bên hồ.
Đến bên hồ, nàng yên lặng nhìn mặt hồ, điềm tĩnh mà ưu nhã.
Gió đang nhảy múa bên người nàng, những bông hoa đang lắc lư bên cạnh nàng.
Trầm mặc một chút, nàng mới quay đầu nhìn về phía Bạch Chỉ:
"Ta nhớ rằng trước kia ngươi từng học đao."
"Đúng, nhưng Chưởng giáo nói ta không thích hợp với đao, cho nên mới có thành tựu ngày hôm nay." Bạch Chỉ gật đầu đáp.
Nàng có thể có hôm nay đều là nhờ Chưởng giáo vun trồng.
Đường đi của chính mình sai, cho nên dù thiên phú không tồi nhưng nàng vẫn không thể đi được đủ xa.
Sau khi gặp Chưởng giáo, tất cả mới phát triển theo phương hướng tốt, mới có được thành tựu là Trưởng lão hộ giáo của Thiên Âm Tông, cùng với quyền thay mặt Chưởng môn.
"Ta nhớ rằng trước kia ngươi cũng học Bán Nguyệt?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Đúng vậy." Bạch Chỉ gật đầu, mặc dù không biết Chưởng giáo tại sao lại đột nhiên hỏi những thứ này.
Hồng Vũ Diệp nâng đao lên, vuốt ve thân đao, nhẹ giọng mở miệng:
"Đối với ngươi thì học đao là một loại chấp niệm, mặc dù đã buông xuống, thế nhưng ngươi vẫn muốn biết Bán Nguyệt đại thành là như thế nào, phải không?"
Bạch Chỉ nghe những lời này thì có chút xấu hổ, do dự một chút vẫn gật đầu đáp:
"Đúng là có một chút"
"Vậy ngươi hãy mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ." Hồng Vũ Diệp lắc đao trong tay, đao dường như bắt đầu nhảy múa.
Sau đó dưới ánh mắt của Bạch Chỉ, quanh thân Hồng Vũ Diệp tựa như một vầng trăng sáng chiếu sáng đại địa, ánh sáng trắng noãn để lại một ánh trăng dưới ánh nắng chói chang.
Sau đó, nàng vung Bán Nguyệt lên.
Chém ra một đao.
Đao giống như trăng sáng động, dường như cắt ngang hư không.
Lưỡi đao như Thiên Đao phá vỡ tất cả, đánh đâu thắng đó.
Trăng sáng giữa trời.
Dưới ánh mặt trời, ánh trăng nở rộ, giống như lấn át tất cả hào quang, trở thành ánh sáng duy nhất.
Bạch Chỉ vốn đang cảm thấy rung động vì một đao này, đột nhiên thấy phương hướng ánh trăng chém đi, trong nháy mắt trong lòng nàng vừa rung động lại thấp thỏm lo âu.
Một đao này chính là trảm… Đám người Huyền Thiên Tông.
"Ngày mai ta đâm hắn một đao trước khi hắn vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp, sau đó nhìn hắn đi vào. Như thế chúng ta vẫn có thể đưa ra tài nguyên ban đầu." Lạc Hà tông Tân Đông nói với người Thiên Âm Tông.
Chuyến này hắn nhất định phải khiến cho Giang Hạo bỏ ra cái giá xứng đáng.
"Vậy Huyền Thiên Tông chúng ta cũng không có ý kiến, nhưng sẽ không bổ sung hai phần kia, dĩ nhiên cũng muốn chứng kiến Giang Hạo tiến vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp." Dương Hoắc cũng lên tiếng.
Xích Viễn thì vừa lạnh nhạt vừa tùy ý, cũng không mở miệng.
Dường như nếu đối phương dám từ chối thì hắn sẽ quay đầu rời đi.
Thanh Yên tiên tử cũng không tức giận, không đến mức đó.
Chẳng qua, khi nàng đang muốn gật đầu đồng ý.
Nàng đột nhiên cảm thấy sau lưng mát lạnh, chợt quay đầu nhìn lại.
Cái nhìn này đã dọa cho nàng đứng sững sờ tại chỗ.
Tại chỗ sâu trong Thiên Âm Tông, đột nhiên xuất hiện một vòng trăng sáng, ánh sáng như lưỡi dao trảm phá hư không hướng về phía bọn hắn.
Ánh trăng chiếm lấy ánh sáng thiên địa, trở thành duy nhất trong mắt mọi người.
Nhưng trong nháy mắt này, ánh trăng bay qua đỉnh đầu nàng, mà nàng thì như mới đi qua ranh giới sinh tử.
Cảm giác đáng sợ, kinh khủng lạnh lẽo truyền khắp toàn thân.
Lạnh mình, e ngại.
Mà một đao mang theo sợ hãi của nàng này đang chém về phía đám người Dương Hoắc.
Công kích cực kỳ dễ thấy, mấy người Dương Hoắc cũng lập tức phát hiện ra, bọn hắn có chút khó có thể tin.
"Các ngươi làm sao dám? Không sợ khai chiến sao?"
Trong lúc khiếp sợ, bọn hắn lập tức phòng ngự.
Cũng có người xoay người bỏ chạy.
Nhưng mà, tất cả đều là phí công.
Ánh trăng quét ngang tất cả, tất cả phòng ngự đều tan rã, đập tan tất cả pháp bảo.
Ánh trăng như lưỡi hái tử vong bắt đầu thu hoạch sinh mệnh.
"Thiên Âm Tông thật sự to gan, các ngươi lại dám…"
Hô một tiếng.
Ánh trăng chém qua Dương Hoắc đang hoảng sợ, xẹt qua Tân Đông e ngại, đuổi kịp Xích Viễn đang trốn đi cùng với đám người phía sau bọn họ.
Một đao này như một trận gió, đến nhanh đi cũng nhanh.
Trong mười ba người, người Kim Đan viên mãn kia hoảng sợ nhìn bốn phía, trong lúc ánh trăng xẹt qua hắn bỗng hét to một tiếng.
Nhưng hắn phát hiện mình không sao.
Khi hắn cho rằng tất cả những thứ này đều là do mình sợ bóng sợ gió.
Đột nhiên…
Phốc ~
Trên cổ của mười hai người khác có máu tươi bắn ra, đầu người tách rời, sức sống dần phai mờ.
Một đao mà qua, ngoại trừ người yếu nhất thì chỉ còn lại mười hai bộ thi thể rơi xuống từ trên cao.
Máu tươi rơi đầy đất.
Trong lúc nhất, thời toàn bộ rìa Thiên Âm Tông yên tĩnh trở lại, không một tiếng động.
——
Lúc này Bạch Chỉ quỳ một chân trên đất.
Kinh sợ.
Chưởng giáo tự mình ra tay, chỉ có thể nói rõ một chuyện.
Nàng làm việc bất lợi.
Hồng Vũ Diệp trảm một đao xong cũng không tiếp tục có động tác gì khác, chỉ mang theo đao đi tới trong bụi hoa rồi nhẹ nhàng cắm thanh đao vào chỗ cũ.
Lúc này, nàng mới nhìn về phía Bạch Chỉ, lạnh lùng nói:
"Đi nói với Huyền Thiên Tông một câu, nói bọn hắn lần sau đến thì mang theo một chút thành ý.
Mặt khác, đưa những người bị giam giữ vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp năm ngày.
Lần sau, nếu như bọn họ còn không có thành ý thì cũng không cần trở lại nữa, người bị bắt cũng không cần trở ra từ Vô Pháp Vô Thiên Tháp làm gì."
Nói xong nàng đi đến trong đình, chậm rãi ngồi xuống rồi nói:
"Lui ra đi."
"Thuộc hạ lĩnh mệnh." Bạch Chỉ sợ hãi nói.
Giờ khắc này, nàng hiểu rõ một chuyện, chỉ có Giang Hạo mới trồng được Thiên Hương Đạo Hoa.
Nàng ngàn vạn lần không nên để cho Giang Hạo bị đưa đến đầu sóng ngọn gió.
Nhưng nàng lại không rõ, Chưởng giáo lại không quan tâm đối phương như vậy.
Nhưng hiện tại nàng cũng không dám suy nghĩ nhiều, trực tiếp lui ra ngoài.
Nàng cần làm tốt chuyện này.
Chờ Bạch Chỉ rời đi, ngón tay Hồng Vũ Diệp nhẹ nhàng chống đỡ bên bờ môi, nhẹ ho hai tiếng.
Dường như có chút không thoải mái.
——
——
Bên ngoài Thiên Âm Tông, đám người Thanh Yên tiên tử sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh.
Nếu như một đao vừa rồi chém tới bọn họ, vậy thì…
Có lẽ thi thể đã nhiều thêm ba bộ rồi.
Trong lúc nhất thời, trong mắt bọn họ tràn đầy kính sợ và hoảng sợ.
Cùng lúc đó, một đạo thân ảnh màu trắng hạ xuống từ trên không.
Chính là Bạch Chỉ đi ra từ Bách Hoa Hồ.
Nhìn thấy Bạch Chỉ, đám người Thanh Yên tiên tử, Khổ Ngọ Thường lập tức cung kính hành lễ.
Bạch Chỉ chưa từng để ý tới bọn hắn, mà nhìn về phía tiểu tử Kim Đan viên mãn sống sót cuối cùng kia.
"Ngươi là người của Huyền Thiên Tông?" Bạch Chỉ hỏi.
"Đúng, đúng." Kim Đan viên mãn sợ hãi nói.
"Trở về nói lại với người của các ngươi rằng, lần sau đến thì nhớ mang theo một ít thành ý tới.
Mặt khác, bởi vì các ngươi vô lý cho nên tất cả đám người kia sẽ bị đưa vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp năm ngày.
Lần sau nếu mà còn như thế thì các ngươi cũng không cần trở lại nữa, người ở bên chỗ chúng ta cũng không cần phải đi ra khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp làm gì." Bạch Chỉ nhìn đối phương, lạnh lùng nói:
"Nếu đã hiểu thì rời đi đi."
Trong lúc nhất thời, người này lộn nhào rồi thoát khỏi Thiên Âm Tông.
Lúc này, Bạch Chỉ mới nhìn về phía đám người Thanh Yên tiên tử, cuối cùng trầm giọng nói:
"Chưởng giáo tạm thời chưa xuất quan, nhưng mười hai chủ mạch không thể thấp đầu nửa phần trong việc này đâu. Kẻ trái lệnh hoặc là tự mình thoái vị, hoặc là ta tới giúp hắn thoái vị."
Nói xong, Bạch Chỉ quay người rời đi còn thuận tiện nói:
"Tản đi."
Đến tận đây, chuyện hôm nay trực tiếp kết thúc.
Giang Hạo có chút kinh ngạc, hắn đã đưa ra rất nhiều suy đoán, duy chỉ không đoán được cục diện sẽ như này.
"Là Bạch Chỉ Trưởng lão ra tay rồi sao?" Hắn vô ý thức hỏi.
"Sư đệ cảm thấy giống sao?" Liễu Tinh Thần hỏi ngược lại.
Sau khi trầm tư một lát, Giang Hạo lắc đầu.
Không hề giống, những người này mặc dù cung kính đối với Bạch Chỉ Trưởng lão, nhưng lúc đối mặt với một đao kia thì đám người Thanh Yên tiên tử lại không phải là cung kính, mà là hoảng hốt và e ngại.
Người còn đáng sợ hơn Bạch Chỉ Trưởng lão, cả Thiên Âm Tông chỉ có một.
Chưởng giáo, Ma nữ Thiên Âm.
------
Dịch: MBMH Translate