"Tại hạ Huyền Thiên Tông, Dương Hoắc."
Nàm tử cầm đầu mở miệng báo thân phận.
"Phong Lôi Tông, Xích Viễn."
"Lạc Hà Tông, Tân Đông."
Nhìn đối phương báo tên, Thanh Yên tiên tử của Yên Vân Phong khẽ mỉm cười rồi nói:
"Không có một đại nhân vật nào."
"Đương nhiên là không thể so sánh với tiên tử được, nhưng chúng ta đã có quyền lợi quyết định lần giao dịch này. Như vậy đã đủ đối với Thiên Âm Tông rồi, không phải sao?" Huyền Thiên Tông Dương Hoắc nói với vẻ không kiêu ngạo không tự ti.
Dường như có một cỗ ngạo khí trên người.
"Như vậy, các ngươi có đồng ý điều kiện của chúng ta không?" Thanh Yên tiên tử cũng không nói nhảm nữa.
Lấy được tài nguyên mới là tài nguyên, những thứ khác đều là hư vô.
Hơn nữa, trước mắt Thiên Âm Tông không muốn khai chiến cùng những người này, vừa mới đánh Thiên Thanh Sơn xong, một khi đánh nhau cùng những tông môn khác thì bọn họ sẽ bị thiệt thòi rất lớn.
Đừng nói là một lúc phải đối mặt với tam đại tông môn.
Nếu không phải khoảng cách quá xa, với lại đều có kẻ địch của riêng mình, có lẽ bọn hắn đã đánh tới rồi.
Lần này không thể đồng ý, hai bên đều không lấy lòng.
Hiện tại cần lấy được chỗ tốt sau đó kết thúc chuyện này.
Mỗi người cầm quyền đều nghĩ như vậy.
"Về mặt linh thạch, pháp bảo, đan dược thì chúng ta đều có thể đồng ý, thế nhưng phần lớn công pháp và thuật pháp thì chúng ta không có khả năng cho được." Thấy vẻ mặt của đối phương không dễ nhìn, Dương Hoắc tiếp tục mở miệng:
"Nhưng chúng ta sẽ dùng linh dược, đan dược, linh thạch để tiến hành bổ sung, thứ nên cho chúng ta đều cho."
Câu trả lời này khiến cho mấy người Thanh Yên tiên tử có chút ngoài ý muốn, thế mà không giảm một chút nào?
"Những người khác cũng có ý này sao?" Lão giả Chấp Pháp Phong hỏi.
"Lạc Hà Tông cũng có ý này." Tân Đông nhìn ba người trước mắt, bình tĩnh nói:
"Chúng ta cũng có thể đưa ra thứ đồng giá với thứ mà các ngươi muốn. Thế nhưng chúng ta có một điều kiện nho nhỏ."
Nghe được giọng nói phía trên, Giang Hạo hạ thấp lông mày.
Những người này nguyện ý cho bất cứ thứ gì, đã nói lên bọn hắn muốn ra điều kiện.
Mà điều kiện của bọn hắn có lẽ là có quan hệ với mình.
Thiên Âm Tông có bảo đảm cho hắn hay không thì phải xem hiện tại.
"Điều kiện gì?" Thanh Yên tiên tử cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Nếu như đối phương không ra điều kiện, đó mới là chuyện khiến cho người ta ngoài ý muốn.
"Chúng ta có một vị đệ tử chết ở trong tay đệ tử tông môn các ngươi. Trùng hợp nàng chính là bạn của một nhân vật quan trọng trong tông môn chúng ta.
Vốn với điều kiện hà khắc của các ngươi, chúng ta có ngọc thạch câu phần cũng không đồng ý. Thế nhưng vị kia đồng ý dùng gia sản của mình để bổ sung.
Hiện tại hắn chỉ muốn bắt được hung thủ đã giết hại đệ tử tông môn chúng ta." Lạc Hà Tông, Tân Đông nghiêm mặt nói.
"Các ngươi đang nói tới ai?" Thanh Yên tiên tử hỏi.
"Đoạn Tình Nhai, Giang Hạo." Lạc Hà Tông, Tân Đông nói ra tên.
Nghe vậy, rất nhiều người đang kinh ngạc đều biểu thị đã hiểu.
Bọn hắn đã sớm nghe thấy chuyện này.
Không ít người đều cảm thấy bất mãn vì Giang Hạo nằm trong danh sách top mười công tích, hiện tại gặp báo ứng rồi.
Trúc Cơ trung kỳ làm sao mà có thể lọt vào mười vị trí đầu được chứ?
Giang Hạo yên lặng không nói gì.
An tĩnh chờ đợi là được.
"Ngươi muốn người, hay là muốn mệnh?" Khổ Ngọ Thường vẫn luôn yên lặng bỗng mở miệng.
"Tất nhiên đều muốn." Lạc Hà Tông Tân Đông đáp.
Bọn hắn đúng là muốn mang người về, như vậy mới dễ bàn giao.
Còn sau khi mang về sẽ như nào thì không cần nghĩ cũng biết.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ chuyện này.
"Không được." Giọng nói trầm thấp của Khổ Ngọ Thường vang lên:
"Đoạn Tình Nhai sẽ không giao người."
Một câu nói kia khiến cho đám người Tân Đông kinh ngạc.
Đối phương lại không chịu giao người?
Không chỉ là bọn hắn, ngay cả Yên Vân Phong Thanh Yên tiên tử cũng có chút ngoài ý muốn.
"Ngay cả loại điều kiện này cũng không chịu đồng ý, vậy Thiên Âm Tông các ngươi cũng dám đưa ra điều kiện hà khắc như thế? Tại sao không trực tiếp đến chỗ chúng ta mà đoạt luôn đi?" Tân Đông lạnh giọng nói.
Huyền Thiên Tông, Dương Hoắc cũng cười nói:
"Thiên Âm Tông sẽ không cảm thấy ăn chắc chúng ta đó chứ? Cái gì cũng không chịu giao ra, liền muốn công phu sư tử ngoạm, thật sự cho rằng chúng ta sẽ sợ các ngươi sao?
Nếu không giao người, như vậy thì phế hắn đi cũng được chứ? Để cho hắn đời này không thể tu luyện được. Ngày mai chúng ta giao tài nguyên, các ngươi thả người cộng thêm phế đi người kia ngay trước mặt chúng ta.
Đệ tử ưu tú nhất của Huyền Thiên Tông ta lại chết dưới thủ đoạn hèn hạ của hắn, dù thế nào chúng ta cũng không thể nuốt trôi cơn tức này được."
"Cũng không được." Khổ Ngọ Thường mở miệng lần nữa.
"Vậy là không muốn nói chuyện?" Phong Lôi Tông, Xích Viễn mở miệng.
"Nếu đã như vậy, chúng ta còn ở lại nơi này làm gì?" Bọn người Dương Hoắc nói xong liền chuẩn bị rời đi.
"Thiên Âm Tông không có chút thành ý nào, vậy các ngươi cứ đến bên chúng ta mà cướp đoạt đi, tránh việc lãng phí miệng lưỡi." Lạc Hà Tông Tân Đông lạnh như băng nói.
"Chư vị hà tất phải vội vã như vậy?" Thanh Yên tiên tử liền vội nói:
"Không bằng chúng ta đều lui một bước, giảm hai thành. Hơn nữa, đệ tử Đoạn Tình Nhai kia đúng là đắc tội chư vị, giao người thì đúng là không được, không bằng do chính chúng ta trừng phạt. Thế nào?"
"Trừng phạt như thế nào?" Huyền Thiên Tông, Dương Hoắc hỏi.
Có người làm vậy vì mệnh Giang Hạo, mà có người chẳng qua là muốn chút mặt mũi.
Thiên Âm Tông vì bình định lửa giận của bọn họ mà xử lý một trong mười đệ tử có công trạng đứng đầu.
Mà Thiên Âm Tông cũng không thèm để ý thanh danh, chỉ cần có đủ tài nguyên.
Có đủ tài nguyên, bọn hắn đương nhiên sẽ không có ý kiến gì.
"Tiến vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp, tước đoạt hoàn toàn tu vi của hắn, cuối cùng trục xuất ra khỏi tông môn." Thanh Yên tiên tử nhìn mấy người rồi hỏi:
"Các ngươi thấy được không?"
Nếu như lần này mà còn đàm phán không thành thì chuyện phải nghênh đón sẽ càng nguy hiểm hơn.
Cho nên, chuyển biến tốt đương nhiên là tốt.
Lấy được tài nguyên tới tay mới là thật.
"Nghe nói lúc trước hắn giết đệ tử tông môn chúng ta đã dùng dao găm đâm vào cổ." Lạc Hà Tông Tân Đông nhìn Thanh Yên tiên tử, nói:
"Theo lời các ngươi nói cũng được, nhưng trước khi đi vào nhất định phải để cho ta tự mình đâm một cái. Khiến cho hắn cảm thụ loại thống khổ này một chút. Sau đó thì dù sống hay chết, chúng ta đều không quan tâm nữa."
Khổ Ngọ Thường cau mày, nhưng không tiếp tục mở miệng.
Hắn đã không thể mở miệng nữa.
Giang Hạo phía dưới cũng thở dài trong lòng, không có ý trách sư phụ.
Bàn thân mình chỉ là một đệ tử nội môn bình thường, cộng với nhiều lần có quan hệ cùng phản đồ.
Sư phụ chịu từ chối hai lần vì hắn, đã vượt qua dự liệu rồi.
Dù sao sư phụ cũng không thiếu hắn cái gì.
Mà hắn đương nhiên sẽ không đồng ý loại chuyện này, ngày mai tiến vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Thế thì đêm nay có thể đi.
Phản tông sẽ có lượng lớn người truy sát. Huyền Thiên Tông, Lạc Hà Tông, Thiên Thánh Giáo và Thiên Âm Tông.
Lại không có cuộc sống an ổn rồi.
Nếu không phải là do không có lựa chọn nào khác, hắn cũng không muốn chọn con đường này.
——
——
Bách Hoa Hồ.
Hồng Vũ Diệp một thân áo đỏ đứng ở dưới đình, ngắm nhìn phương xa, không biết đang nhìn cái gì.
Hôm nay trời xanh quang đãng, gió mát nhè nhẹ, khiến người ta cảm thấy thư giãn thích ý.
Hương hoa bay theo gió, thấm vào ruột gan.
Lúc này một thân ảnh màu trắng rơi xuống ngoài đình.
"Chưởng giáo." Bạch Chỉ cung kính hành lễ:
"Người của Huyền Thiên Tông đã đến, bọn hắn gần như đồng ý với điều kiện của chúng ta, nhưng có một yêu cầu kèm theo. Bọn hắn muốn Đoạn Tình Nhai, Giang Hạo.
Trước mắt Khổ Ngọ Thường đã từ chối yêu cầu của đối phương, vì vậy yêu cầu của chúng ta đã bị giảm đi hai phần. Hơn nữa, điều kiện định ra là, để Giang Hạo tiến vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp, trục xuất khỏi tông môn.
Đây cũng là thứ mặt mũi mà Huyền Thiên Tông mong muốn, cùng với sự trả thù của Lạc Hà Tông.
Còn Phong Lôi Tông chỉ muốn thu hoạch được một chút lợi ích từ bên trong mà thôi."
"Người của Huyền Thiên Tông đồng ý sao?" Hồng Vũ Diệp thu hồi ánh mắt nhìn bụi hoa, bình tĩnh nói.
"Huyền Thiên Tông không nói chuyện, nhưng dường như người của Lạc Hà Tông muốn đích thân đâm một nhát dao vào cổ Giang Hạo." Bạch Chỉ nói chi tiết.
Hồng Vũ Diệp khẽ gật đầu, nói:
"Hẳn là vậy, bọn hắn tổn thất to lớn, cần tìm một người trút giận. Đoạn Tình Nhai càng không đồng ý thì bọn hắn càng hưng phấn."
Lúc này Hồng Vũ Diệp đi tới trong bụi hoa, bộ pháp của nàng nhẹ nhàng thong thả, quần áo đụng vào hoa lá bên cạnh.
Mùi thơm ngát bay theo gió.
Nhưng đi một hồi, nàng liền ngừng lại.
Bạch Chỉ nhìn từ phía sau, luôn cảm thấy có chút không thích hợp.
Cùng lúc đó, Hồng Vũ Diệp nhẹ nhàng khom lưng, đưa bàn tay tiến vào trong bụi hoa.
Sau đó nàng cầm lấy chuôi đao, một thanh đao toàn thân là vết rạn được nàng chậm rãi rút ra.
Hành động đột nhiên này khiến cho Bạch Chỉ vô cùng lo sợ.
Có một loại cảm giác sợ hãi âm thầm.
"Bạch Chỉ." Hồng Vũ Diệp nhẹ nhàng mở miệng.
"Có thuộc hạ." Bạch Chỉ vô ý thức quỳ một chân xuống trong sự lo sợ.
Thế nhưng rất nhanh nàng lại cảm thấy nghi hoặc, bởi vì Chưởng giáo chẳng qua chỉ hỏi nàng một vấn đề bình thường mà thôi.
Lúc này Hồng Vũ Diệp nhìn thanh đao màu bạc trong tay rồi hỏi:
"Ngươi cảm thấy đao này như thế nào?"
------
Dịch: MBMH Translate