Nhưng còn chưa đủ nhiều.
Vì lý do an toàn, giữ lại thêm vài người cũng tốt.
Dù sao Linh Dược viên có không ít chuyện cần làm.
Linh dược cần xử lý rất nhiều bước, phần lớn người bình thường có thể hoàn thành.
Như vậy cũng không cần phải lãng phí thời gian tu luyện của đệ tử ngoại môn.
Đương nhiên, có vài chỗ cần tới tu sĩ, lại bảo người ngoại môn làm.
Có vài người cần trả công, có vài người không cần trả công.
Công tác bình thường của Linh Dược viên không có gì, một khi đưa hàng, người bình thường lại gặp phải tai ương.
Ít nhất, trước khi Giang Hạo tới Linh Dược viên, những người này đều lo lắng hãi hùng mỗi ngày.
Ngọn nguồn của tai họa chính là tâm trạng của đệ tử nội môn không tốt, nhìn bọn họ không vừa mắt.
Buổi trưa.
Giang Hạo xử lý xong linh dược, lại đặc biệt giám định đồ ăn do A Bà của Tiểu Li tặng.
Không có độc.
Mùi vị chưa nói là ngon, tay nghề nấu ăn trong gia đình cũng bình thường.
Hắn mới ăn xong không lâu, Trình Sầu cùng con thỏ đi về.
Vì để cho tất cả mọi người nhận thức Thỏ Gia vô địch, con thỏ cứ đòi đi.
Lúc này, còn có tám người bình thường cùng về.
Trên người bọn họ mặc áo vải đay thô cũ nát, xanh xao vàng vọt, thoạt nhìn giống như mới trốn tai họa tới vậy.
Phần lớn những người này là thanh niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi.
Chỉ có một người thoạt nhìn hơi nhỏ, mười bốn mười lăm tuổi.
Là một thiếu nữ.
Giang Hạo không muốn hỏi bọn họ làm sao tới đây.
Tuy nhiên tám người này đều cúi đầu,
Cơ thể khẽ run rẩy, hơi sợ hãi.
Thậm chí có người trên thân có vết thương, là vết thương mới, chắc là người của Thiên Âm tông gây ra cho bọn họ.
Theo Giang Hạo nhìn thấy, tuyệt đối không có người nào không bình thường, thoạt nhìn đều là người bình thường.
Hắn tìm hiểu bí tịch vô danh còn chưa đủ thông suốt. Sau khi tìm hiểu thông suốt, đừng nói là người, hắn có thể nhìn được càng nhiều thứ hơn.
Đương nhiên, bây giờ không nhìn ra cũng là bình thường.
Sau này có thời gian, hắn sẽ giám định từng người là được rồi.
"Thu xếp nơi ở cho bọn họ, sau đó bảo bọn họ thay quần áo, tạm thời đi theo học tập." Giang Hạo phân phó nói.
"Vâng." Trình Sầu cúi đầu đáp ứng.
Sau đó, hắn dẫn người đi ra ngoài.
"Các ngươi không cần tuyệt vọng như vậy, các ngươi đã đặc biệt may mắn hơn người khác rồi.
Sau này các ngươi sẽ hiểu, nói chung cố gắng làm việc." Trên đường đi, Trình Sầu làm công tác tư tưởng cho bọn họ.
Giang Hạo không để ý, thêm tám người sẽ tốt hơn nhiều.
Chỉ cần không phải gặp phải chiến tranh, đều sẽ rất rảnh rang.
"Chủ nhân, những người này đều do ta bảo Trình Sầu chọn trước. Bằng hữu trên đường đều nể mặt ta, tranh nhau nhường cho ta tới trước." Con thỏ nhảy đến trên lan can gỗ, hất cái vòng trên cổ nói.
Giang Hạo liếc nhìn nó nhưng không nói gì. Thực lực của con thỏ đã là Trúc Cơ trung kỳ.
Đi đón người đều là Luyện Khí, không nể mặt nó mới lạ.
Sau đó Giang Hạo đi phiên chợ, bán linh phù mới chế tạo trong mấy ngày qua.
Hắn lại có hơn hai trăm linh thạch.
Sau khi nghỉ ngơi một tháng, Giang Hạo mới cẩn thận cảm nhận thần thông Không Minh Tịnh Tâm, sau khi cảm giác đã đến lúc mới bắt đầu tiếp tục chế tạo Thiên Lý Na Di Phù.
Vì tờ linh phù này, hắn cũng không tìm hiểu thức thứ ba của Thiên Đao.
Bởi vì muốn tìm hiểu cần phải mở ra thần thông, làm vậy sẽ ảnh hưởng tới tốc độ khôi phục.
Còn chưa biết Hồng Vũ Diệp sẽ tới vào lúc nào, nói chung cứ mau chóng chế tạo ra tờ thứ hai vẫn tốt hơn.
Lần này hắn có một cảm giác, chế tạo ra tờ thứ hai sẽ có hậu quả càng nghiêm trọng hơn.
Nhưng mà, như vậy cũng tốt hơn ra ngoài gặp nguy hiểm.
Giữa trưa.
Hắn dùng bút chấm máu thú, bắt đầu vẽ phù văn bên ngoài.
Mỗi bút một đường dương như lưu loát sinh động.
Linh khí ổn định, tâm cảnh vững vàng.
Vẽ được một nửa, hắn đột nhiên cảm giác cơ thể nóng lên, tinh thần sáng sủa.
Hình như bước vào một trạng thái tốt hơn.
Một lát sau, nét vẽ cuối cùng kết thúc.
Ngay sau đó, hắn lại rút ra tinh thần cùng với khí huyết.
Chờ cùng bình tĩnh trở lại.
Giang Hạo mới chậm rãi ngồi xuống, cảm giác còn mệt mỏi hơn cả lần trước.
Cảnh giới rõ ràng đã tăng lên mà còn như vậy.
Khó có thể tin nổi.
Không còn chút sức lực nào dùng được.
Nghỉ ngơi rất lâu, hắn mới đứng lên, cầm lên linh phù.
Nhìn bề ngoài không khác gì trước, nhưng khí tức hiện ra hình như có hơi khác.
"Hả?"
Hắn nghi ngờ mới mở ra giám định.
【 Thiên Lý Na Di Phù: Hạ phẩm, không nhìn tất cả thuật pháp, kết giới. Ngẫu nhiên na di đến bất kỳ chỗ nào trong phạm vi chín trăm dặm tới một nghìn hai trăm dặm, sử dụng máu hoặc linh khí có thể trực tiếp mở ra, không có cách nào gián đoạn. 】
"Hạ phẩm? Tăng thêm hai trăm dặm, chẳng trách lần này tổn thương lớn như vậy."
Giang Hạo cất linh phù xong, bắt đầu kiểm tra trạng thái của bản thân.
Hắn phát hiện mình đã không có cách nào mở ra thần thông Không Minh Tịnh Tâm.
Chuyện này… Có phần được một mất mười.
"Xem ra Kim Đan không thể chế tạo linh phù này, không biết ở Nguyên Thần kỳ sẽ tổn thương lớn hay không."
"Nhưng có hai tờ linh phù này, mình ra ngoài sẽ an toàn hơn rất nhiều."
Hắn không định đi ra khỏi tông môn mà định mở linh phù ở trong chỗ ở, bảy trăm dặm có thể trực tiếp rời khỏi tông môn.
Sau đó, Giang Hạo bắt đầu ngồi tĩnh tọa nghỉ ngơi.
Tình cảnh trước mắt của hắn vẫn tính là tốt.
Thiên Hoan các không có động tĩnh gì, tin tức về Bạch Dạ vẫn không tiến thêm một bước nào.
Giang Hạo có thể hiểu được Thiên Hoan các, bọn họ đang chờ cơ hội, mà người coi trọng sư tỷ Vân Nhược muốn ra tay với hắn thì đã ra tay ra.
Còn lại không phải phớt lờ thì đang đợi cơ hội.
Lại nói tiếp, một sư tỷ Vân Nhược lại có thể được nhiều người thích như vậy, thậm chí yêu sâu tới tận xương tủy.
Chịu chấp nhận đủ mọi mạo hiểm.
Thiên Hoan các có người như thế, Lạc Hà tông cũng có.
Nhất là người của Lạc Hà tông tới lúc trước đã trả giá đắt như vậy để giết hắn.
Hắn không có cách nào hiểu được suy nghĩ của những người này.
Theo Giang Hạo thấy, tiên tử Trúc Cơ kỳ có rất nhiều, người xinh đẹp cũng đến không xuể.
Người không khác sư tỷ Vân Nhược cũng không ít.
Nhưng mà, hắn không thấy những người này có nhiều người si mê như vậy.
Giang Hạo thở dài, không nghĩ nhiều nữa.
Việc cấp bách bây giờ vẫn là quản lý tốt Linh Dược viên trước, sau đó nhặt bọt khí thăng cấp.
Lại thăng cấp một lần nữa, hắn có thể rời khỏi Kim Đan, bước vào Nguyên Thần.
Khi đó Bạch Dạ không phải là sự uy hiếp nữa.
Ngày tiếp theo.
Giang Hạo tưới nước cho Thiên Hương Đạo Hoa, lại tiếp tục đi vào Linh Dược viên thu thập bọt khí.
【 Lực lượng +1】
【 Tu vi +1】
【 Tụ linh đan +1】
...
Hắn thu thập bọt khí xong, mới nhìn về phía những người khác trong Linh Dược viên. Một tháng này, hắn đã giám định tám người kia.
Không có bất kỳ vấn đề gì.
Đều là người bình thường.
Bọn họ cũng dần hòa nhập vào Linh Dược viên, về phần may mắn thế nào, bọn họ còn chưa hiểu.
Tuy nhiên, cũng không có ai để ý.
Giang Hạo ngồi ở trong lầu các không bao lâu, đã nghe được có người đùa giỡn ở giáp Linh Dược viên.
"Thỏ ơi thỏ ơi, ngươi để cho ta ôm một lát đi." Tiểu Li đuổi theo con thỏ kêu lên.
"Ngươi không thể gọi ta là con thỏ." Con thỏ tránh qua một bên nói.
"Vậy ta phải gọi ngươi là gì chứ?" Tiểu Li đứng tại chỗ hỏi.
Lúc này, con thỏ nhảy tới trên vai của Tiểu Li, suy nghĩ một lát mới nói:
"Gọi ta là Thỏ Gia quá xa lạ. Như vậy đi, ngươi gọi một tiếng đại ca, sau này ta bao bọc ngươi.
Bằng hữu trên đường đều sẽ nể mặt Thỏ Gia ta phần nào. Cho dù ngươi ăn cơm trưa cũng có thể cho ngươi thêm một ít."
"Thật sao?" Tiểu Li ôm con thỏ vuốt ve vài dưới.
Con thỏ không quan tâm điều này mà chỉ nói:
"Đương nhiên là thật rồi. Thỏ Gia lăn lộn ở trên đường, nói chuyện rất có uy tín."
Tiểu Li rất vui mừng khi nghe được câu này.
Giang Hạo suýt nữa bật cười.
Con thỏ Ngoa Thú nói chuyện uy tín à?
Đại khái cũng chỉ có con rồng mất trí nhớ kia tin thôi.
Tiểu Li tới đây vì nàng không muốn đi học, người ngoại môn dạy học thật sự không quản được, mới để cho Giang Hạo giúp.
Cho nên chỉ có thể để Tiểu Li ở Linh Dược viên cho con thỏ trông.
May mà nàng cũng vẫn tính là nghe lời, không thêm phiền phức cho hắn.
Trong lúc Giang Hạo dự định làm việc, sư tỷ Mính Y đã lâu không gặp đột nhiên tìm tới.
------
Dịch: MBMH Translate