"Dạo này, sư đệ hình như gặp phải rất nhiều chuyện?"
Mính Y tiên tử mặc váy tiên màu lam nhạt đi tới trước mặt Giang Hạo.
Gương mặt nàng tươi cười, vui mừng giống như nhìn thấy bằng hữu lâu năm.
"Sư tỷ nói đùa rồi. Ta vẫn luôn ở trong Đoạn Tình nhai." Giang Hạo lắc đầu nói.
Tuy người của Huyền Thiên tông tới và định cướp hắn, nhưng cuối cùng Chưởng giáo ra tay.
Lại không liên quan tới hắn nữa.
Mính Y tiên tử thoải mái ngồi xuống bên cạnh, tùy ý nói:
"Nghe nói có một đệ tử nội môn tới Đoạn Tình nhai các ngươi?"
Giang Hạo gật đầu, trong lòng có sự đề phòng.
Diệu sư tỷ là Thánh nữ dự khuyết của Thiên Thánh giáo, sư tỷ Mính Y trước mắt này cũng là Thánh nữ dự khuyết của Thiên Thánh giáo.
Hai người rất có khả năng quen biết nhau, không biết gặp phải có thể xảy ra chuyện gì không.
Nhưng mà, sư tỷ Mính Y dám đi tới đây, đã chứng tỏ nàng không lo thân phận của mình bị lộ.
Cũng không biết vì sao.
Chắc không phải các Thánh nữ dự khuyết không biết nhau chứ?
"Đúng là có một sư tỷ nhập môn." Giang Hạo gật đầu.
Sư tỷ Mính Y mỉm cười nói:
"Nhập môn chính là sư tỷ à?"
"Tu vi của nàng cao hơn ta." Giang Hạo cũng hơi bất đắc dĩ.
"Vậy à." Sư tỷ Mính Y che miệng cười nói, cũng không hỏi vấn đề khác nữa mà chỉ nói:
"Đợt trước, ta ra ngoài một chuyến, nghe được một việc.
Hình như có không ít người muốn nhằm vào sư đệ. Có người sẽ ở bên ngoài chờ, cũng có người sẽ nghĩ cách lẻn vào trong môn.
Nhất là giả dạng làm người bình thường."
Giang Hạo nghe vậy thì sửng sốt.
Đối phương chắc hẳn không phải là đang nói đùa, nhất là Thiên Âm tông dẫn về một số người bình thường.
Mặc dù không được phân đến Đoạn Tình nhai, nhưng nơi khác chưa chắc đã không có.
Hắn chỉ có thể cẩn thận hơn.
"Cảm ơn sư tỷ đã báo cho biết." Giang Hạo cảm kích nói.
Mặc dù đối phương là nội ứng, lại miệng nam mô, bụng bồ dao găm.
Tuy nhiên, cho đến bây giờ, đối phương vẫn tính là thân thiện với hắn.
"Đúng rồi, còn có chuyện của Thiên Thánh giáo nữa. Bọn họ cho rằng bí mật của khu quặng mỏ lại ở chỗ của sư đệ.
Đám người điên Thiên Thánh giáo kia rất cố chấp, sư đệ phải tuyệt đối cẩn thận đấy." Mính Y tiên tử nghiêm mặt nói.
Giang Hạo gật đầu biểu thị hiểu rõ.
Sau đó, bọn họ lại nói chuyện phiếm thêm hai câu, lúc đang nói chuyện vui vẻ thì Mính Y tiên tử đứng dậy từ biệt.
Khiến người ta cảm giác hình như chưa thỏa mãn.
Thấy sư tỷ rời đi, Giang Hạo cảm thấy đối phương cố ý.
Như gần như xa, lạt mềm buộc chặt.
Đối với điều này, Giang Hạo rất tò mò trước kia mình có thể trúng chiêu hay không.
Bây giờ, hắn hơi tiếc nuối.
Tuy nhiên, từ chỗ sư tỷ Mính Y, hắn có thể xác định Thiên Thánh giáo vẫn nhìn chằm chằm vào mình.
Có khả năng còn ngụy trang thành người bình thường để tiến vào Thiên Âm tông.
Mặc dù hơi phiền phức, nhưng bọn họ sẽ không điều động cường giả Kim Đan trở lên vì một Trúc Cơ trung kỳ như hắn.
Như vậy, hắn lại được an toàn.
Cẩn thận một chút là được.
Xử lý xong linh dược, Giang Hạo định rời đi.
Tiểu Li từ chạy đi ăn cơm từ lâu.
Chuyện gì cũng không lớn bằng chuyện nàng ăn, may mà Thiên Âm tông không cằn cỗi, nuôi được.
Lúc trở lại, hắn nhìn thấy Trình Sầu vừa qua.
Lúc này, hắn đã là Luyện Khí tầng chín.
"Thăng cấp à?" Giang Hạo dò hỏi.
"Đúng vậy." Vẻ mặt Trình Sầu tươi cười:
"Cảm ơn Giang sư huynh chỉ điểm."
"Ừ." Giang Hạo gật đầu, sau đó nói:
"Củng cố tu vi cho tốt, đến lúc đó ta sẽ giảng giải nội dung quan trọng của tầng thứ chín cho ngươi, cố gắng tu luyện không phải không có khả năng lên Trúc Cơ."
Trình Sầu lại cảm kích một hồi.
Trúc Cơ cực kỳ xa xôi đối với hắn.
Có cơ hội bước vào thì đương nhiên hài lòng rồi.
Giang Hạo gật đầu, sau đó rời đi.
Thật ra, với tư chất của Trình Sầu quả thật có cơ hội bước vào Trúc Cơ, tu luyện không đi đường vòng cộng thêm một ít tài nguyên, không tính là quá khó.
Chính là cần tốn ít thời gian.
Sau Trúc Cơ, muốn tiến vào Kim Đan lại cần phải mạo hiểm cửu tử nhất sinh.
Cho dù qua được, đại khái cũng sẽ dừng lại ở Kim Đan sơ kỳ.
Trừ khi gặp được một vài cơ duyên rất lớn.
Ví dụ như truyền thừa đại năng như Hàn Minh, cùng với truyền thừa viễn cổ của Mục Khởi.
Hoặc là tàn hồn Chân Long trên thân Liễu Tinh Thần.
Đương nhiên, nắm giữ tàn hồn Chân Long, cần phải giống như Liễu Tinh Thần, hoàn toàn không sợ bị đoạt xá mới được.
"Không biết tàn hồn Chân Long kia thế nào." Giang Hạo xúc động.
Hắn đột nhiên cảm giác con Chân Long kia hơi đáng thương.
Gặp phải người kỳ lạ như Liễu Tinh Thần.
Bởi vì buồn chán mà nhìn tàn hồn Chân Long đoạt xá mình, khó có thể tin nổi trên đời có người như thế.
Trở lại trong sân, Giang Hạo ngồi ở trên chiếc ghế gỗ, tiện tay lấy ra Thiên Đao Thất Thức.
Mấy ngày qua, để chế tạo linh phù tốt hơn, hắn đã không mở ra quyển sách này.
Bây giờ hắn không có cách nào sử dụng thần thông Không Minh Tịnh Tâm, tìm hiểu cái này cũng cần rất nhiều thời gian.
Tuy nhiên, hắn không bao lâu nữa sẽ có thể ra ngoài, vẫn phải tìm hiểu một chút.
Nếu chẳng may vừa vặn tìm hiểu được thì sao?
Hắn vẫn xem tới đêm khuya, vẫn không nhìn ra được điều gì.
Thức thứ ba của Thiên Đao rất khó tìm hiểu.
Thức thứ ba tên là Lưu Tinh, chắc hẳn là đao pháp khác với Trảm Nguyệt và Trấn Sơn.
Cụ thể, hắn vẫn chưa nhìn ra.
Hắn cầm lấy ấm trà định rót cho mình một chén, phát hiện nước trà đã hết từ lâu.
Hơi do dự, hắn lấy ra một ít Hồng Tụ Hương còn lại.
Tổng cộng có hai loại, một loại một trăm linh thạch, một loại một trăm năm linh thạch.
Từ khi mua về đến nay, hắn còn chưa thưởng thức qua.
Vừa vặn thử xem.
Đầu tiên, hắn pha Hồng Tụ Hương một trăm linh thạch.
Nước trà đỏ, có mùi thơm nhẹ.
Nâng chén trà lên nhấp một hớp, hắn phát hiện trà này có chứa linh khí, vào miệng có vị ngọt nhẹ.
"Quả nhiên là trà ngon, đáng tiếc hơi đắt."
Giang Hạo xúc động.
"Chủ nhân, ngài rót cho ta một chén đi."
Lúc này, con thỏ vẫn nằm sấp ở bên cạnh Thiên Hương Đạo Hoa đột nhiên nhảy tới trên mặt bàn, nó cầm chén trà đưa tới trước mặt Giang Hạo.
Giang Hạo thấy vậy cũng không nói gì, rót cho nó một chén.
Con thỏ uống một hơi cạn sạch.
"Trà này cũng rất nể mặt Thỏ Gia ta." Con thỏ không nhịn được nói.
Giang Hạo cũng không hỏi nể mặt gì, tiếp tục uống trà đọc sách.
Sau nửa đêm.
Giang Hạo đổi sang Hồng Tụ Hương một trăm năm mươi.
Lần này, màu nước trà càng đỏ hơn, vào miệng hơi đắng, mùi nồng hơn.
"Là loại vị này à?" Giang Hạo vô cùng kinh ngạc:
"Chẳng trách nàng sẽ nhíu mày."
"Xem ra phải đổi một loại khác, một trăm rưỡi còn có gì?"
Ngày nào đó, Hồng Vũ Diệp uống không vui, một khi ra tay thì người chịu thiệt là hắn.
Chờ một người một thỏ uống hết trà, Giang Hạo mới về phòng tu luyện.
Ngày mai sẽ bán hết linh phù chế tạo được trong thời gian qua, sau đó đi mua lá trà mới.
Bây giờ, hắn có mười lăm tấm Trị Liệu Phù, mười tám tấm Thập Vạn Kiếm Phù.
Còn có một số Vạn Kiếm Phù cùng với Thanh Khiết Phù.
Ít nhiều có thể bán được mấy trăm linh thạch.
Cộng thêm ba trăm linh thạch trên người, đủ mua năm chỉ lá trà.
Tính toán xong, hắn lại bắt đầu tu luyện.
Mãi đến khi sáng sớm, hắn mới tỉnh lại.
Lần này, hắn vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy một nữ tử ngồi xổm bên Thiên Hương Đạo Hoa.
Nàng mặc trang phục đỏ trắng, trên đầu gài trâm đỏ.
Hôm nay có không gió, cho nên càng giống như một tiên nữ trong bức tranh bước vào phàm trần.
"Tu vi của ngươi là gì?" Hồng Vũ Diệp chạm nhẹ vào lá nhỏ của Thiên Hương Đạo Hoa.
Nàng đương nhiên biết Giang Hạo xuất hiện.
"Trúc Cơ trung kỳ." Giang Hạo khẽ trả lời.
Hồng Vũ Diệp vẫn không có phản ứng gì về điều này, hình như đã quen với những lời nói dối của Giang Hạo.
"Đã chuẩn bị sẵn sàng đi cùng ta tới thành trấn chưa?"
Lần này, nàng hơi ngước nhìn về phía nam tử đứng ở cửa.
"Những ngày qua vẫn luôn chuẩn bị, đã xong rồi, có thể lập tức xuất phát." Giang Hạo nói đúng sự thật.
"Lần này, ra ngoài sẽ đi qua một khu quặng mỏ, ngươi có muốn đi vào đào mấy ngày không?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
Giang Hạo: "... ."
------
Dịch: MBMH Translate