Nghe được câu hỏi của đối phương, Giang Hạo lại cười nhạt nói:
"Ngài nói đùa, ta bốn năm tuổi đã bắt đầu chẻ củi, khi đó sức lực nhỏ nên rất khó."
Lại ở chỗ này, vị trí này.
Giang Hạo mang dao củi đao đặt ở trên khúc gỗ, nhẹ nhàng áng chừng vài cái, sau đó đặt ở một vài vị trí cố định.
Bất chợt gõ mạnh vài cái, khúc gỗ đã bị bổ ra.
"Bốn năm tuổi?" Lão gia tử kinh ngạc kêu lên:
"Dao còn cầm chưa chắc đi?"
"Khi đó rất khó." Giang Hạo vừa cười vừa nói.
Mười mấy năm trôi qua, hắn sẽ xúc động với những gì gặp phải năm đó nhưng không hề thù hận.
Ngoại trừ nhớ mẹ kế mắng hắn, hắn thậm chí không nhớ rõ đối phương làm gì xấu với mình.
Không chỉ có vậy, hắn cũng sắp quên mất dáng vẻ của mẹ kế rồi.
"Xem ra ngươi đúng là sinh ra đã khổ." Lão gia tử không dám tin tưởng.
Giang Hạo bổ củi, cảm giác mình đã trở lại khi còn bé.
Đáng tiếc, hắn nhớ không nhiều như vậy.
Thân là tu chân giả, ký ức vốn phải rất tốt, nhưng trước khi rời đi, hắn còn chưa tu luyện.
Sau đó, hắn cũng tốn không ít thời gian để nâng cao.
Theo tuổi tác tăng lên, chuyện trước kia không ngừng trở nên mơ hồ và quên mất.
"Ngươi tới hỏi thăm chuyện Giang gia à?" Lão gia tử nhìn Giang Hạo tò mò nói:
"Ngươi và bọn họ có quan hệ thế nào?"
Nghe vậy.
Giang Hạo dừng lại, nhìn ông cụ trước mắt này.
Mặc dù trông ông cụ có phần già nua, nhưng tinh khí không tệ, trên thân còn có một loại khí chất.
Lúc còn trẻ, chắc hắn cũng là người có uy vọng.
Hắn đo dự một lúc mới nói đúng sự thật:
"Nhi tử của bọn họ."
"Nhi tử?" Lão gia tử hơi chấn động:
"Không phải chứ? Lúc ta mua nhà của hắn, không nghe nói hắn có nhi tử."
"Ừm." Giang Hạo gật đầu thả lỏng nói:
"Năm ấy năm tuổi, ta bị bán đi, ngày hôm nay trùng hợp trở lại Lạc Thành, muốn thăm bọn họ."
Lão gia tử kinh ngạc nhìn Giang Hạo, môi mấp máy nhưng không nói ra được lời nào.
Giang Hạo lại bổ thêm một ít củi, lão gia tử mới nói:
"Ngươi rời đi vào lúc nào?"
"Mười bảy năm trước." Giang Hạo đáp lại.
"Ta mua tòa nhà này mười sáu năm trước." Lão gia tử suy xét một lát, nói tiếp:
"Nghe nói bọn họ muốn chuyển đến nơi khác."
Một năm sau khi ta bị bán đi à? Là lo lắng ta vào Ma môn sống sót quay về trả thù sao? Trong lòng Giang Hạo cảm thấy cay đắng.
Mình không đến mức này.
Cho dù hắn ở Thiên Âm tông sống không dễ dàng, cũng không đến mức này.
"Bọn họ có nói chuyển đi đâu không?" Giang Hạo hỏi.
"Không." Lão gia tử lắc đầu nói:
"Tuy nhiên, không ngoài một ít thành trấn xung quanh, nếu ngươi muốn gặp bọn họ thì có thể đi tìm."
Giang Hạo rủ mi, không đưa ra câu trả lời.
Lần này mình đi cùng Hồng Vũ Diệp ra ngoài, căn bản không có khả năng đi tới các thành trấn xung quanh.
Có thể tới đây đã là rất may mắn rồi.
Bản thân mình ở Ma môn đắc tội rất nhiều kẻ địch mạnh.
Bình yên ra ngoài cũng là một hy vọng xa vời, bây giờ không ai biết hắn còn có người thân ở thế tục.
Nếu bị phát hiện, thật ra cũng bất tiện.
Lần này, hắn không lo lắng là vì Hồng Vũ Diệp, sự mạnh mẽ của nàng có thể ngăn chặn được nguy hiểm.
"Mười bảy năm trước, ta nhớ lúc đó đang có nạn đói? Khi đó cả thành đều sống rất khổ." Lão gia tử lại nói.
"Ừ, ta có chút ấn tượng." Giang Hạo gật đầu.
Lão gia tử nhìn Giang Hạo, ít nhiều muốn biết cảm nhận của đối phương nên hỏi:
"Ngươi hận bọn họ sao?"
"Không có, chỉ là hơi oán." Giang Hạo khẽ trả lời.
"Vậy đúng là hiếm có, đổi thành người khác chắc phải hận chết." Lão gia tử mỉm cười nói.
Giang Hạo không nói gì thêm, chỉ yên tĩnh chẻ củi.
Sau một hồi lâu, hắn đã chẻ củi xong.
Dựa theo trước đây, hắn có thể tìm một chỗ ăn.
Đó là giờ phút được xem là thoải mái.
"Ta phải đi rồi." Giang Hạo đứng dậy, khách sáo nói.
"Ta tiễn ngươi." Lão gia tử đứng dậy, đưa Giang Hạo ra ngoài.
Đi trên đường, Giang Hạo vẫn còn nhớ lại.
Nhớ lại ký ức mơ hồ.
Hắn có thể tìm được cảm giác quen thuộc từ rất nhiều nơi, nhưng cụ thể lại không nhớ ra.
Cuối cùng hắn bước một chân ra khỏi cửa lớn, trong giây lát có cảm giác mất mát khó hiểu.
Giang Hạo chắp tay chào hai ông bà già, sau đó bước nhanh rời đi.
Đi một lúc, hắn nghe phía sau có tiếng đóng cửa.
Lúc này, hắn mới ngừng lại, thuận tiện quay đầu nhìn cánh cửa lớn phía sau.
Đây là một gian nhà có phần cũ kỹ, hình như đã chứng kiến năm tháng tang thương. Trong giây lát, hắn cảm giác mình trở lại mười bảy năm trước.
Năm đó, hắn cũng quay đầu như vậy, cũng nhìn thấy cánh cửa lớn đóng chặt.
Năm đó, hắn cảm thấy mình không còn nhà, bây giờ...
Lại quay người lại, cũng không có nhà.
Cũng sẽ không trở lại nữa.
Ở đây không còn liên quan tới hắn.
Có chút không nỡ, trong lòng hụt hẫng, không biết để vào đâu.
Cuối cùng Giang Hạo cúi người bái lạy, lần này là cúi đầu ly biệt.
Sau khi đứng dậy, hắn xoay người rời đi.
Bỏ xuống rồi sao?
Không!
Nhưng giải quyết xong được một tâm sự.
Có thể nhớ lại chuyện cũ, nhưng con đường chung quy ở phía trước.
Giờ phút này, trong lòng Giang Hạo dường như có ánh sáng phát ra, lực lượng trong cơ thể nhanh chóng chuyển động.
Tâm cảnh thăng hoa, tu vi tăng mạnh.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã cách đột phá Nguyên Thần không xa.
Một giờ ngắn ngủi còn hơn hắn rèn luyện tâm cảnh ở Linh Dược viên nửa năm.
Hắn hiểu rõ biến hóa của tâm cảnh cũng không phải là cô độc.
Mà là một sự cộng hưởng, thản nhiên, thông suốt.
Cầm lên cũng có khả năng bỏ xuống.
Nắm giữ cũng có khả năng hiểu rõ.
Mất đi, cũng có khả năng hiểu được.
Rời khỏi khu dân cư, Giang Hạo trở lại trên đường lớn.
Trên đường đầy người đến người đi, có rất nhiều tiếng rao hàng.
Dường như có ngăn cách với tâm cảnh thông suốt vừa rồi, bây giờ lại giống như mới vào thế tục.
"Đúng là cảm giác kỳ diệu."
Giang Hạo cười tự giễu, định trở lại tìm Hồng Vũ Diệp.
Hắn đi ngang qua một cửa hàng bán dụng cụ pha trà, đột nhiên ngừng lại.
Cẩn thận suy nghĩ một lát, dụng cụ pha trà ở nhà trọ hình như rất bình thường, hơn nữa không biết đã bị bao nhiêu người dùng qua.
Hồng Vũ Diệp sẽ dùng sao?
Hắn do dự một lúc, đi vào cửa hàng bắn dụng cụ pha trà.
"Khách quan muốn loại dụng cụ pha trà kiểu gì?" Chủ quán lập tức hỏi.
Giang Hạo nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy dụng cụ pha trà màu hồng.
Màu sắc thông suốt không quá bắt mắt, thợ làm tinh tế giống như nghệ thuật, hoa văn không nhiều nhưng đặc biệt thích hợp.
"Bao nhiêu tiền?" Hắn chỉ vào bộ dụng cụ pha trà này hỏi.
Mười lăm lượng.
Giang Hạo được đối phương khen tặng đủ loại, mua dụng cụ pha trà này.
Trên đường trở về, hắn ngửi thấy được một mùi thơm ngát.
Là mùi bánh trà.
Hắn quay đầu nhìn lại, thấy là một cửa hàng điểm tâm rất bình thường.
Khi còn bé, hắn cũng nghĩ sẽ tới đây ăn, nhưng trước sau không thể được như mong muốn.
Hắn do dự một lúc mới mua một ít.
Tính hoàn thành mơ ước lúc còn nhỏ.
Giang Hạo cầm đồ rời đi không bao lâu, đột nhiên nhìn về phía ngõ nhỏ bên cạnh, ngay sau đó thấy có cái gì đó bay tới.
Là một phiến đá.
Giang Hạo cách không khống chế lấy nó.
Sau khi xác định không có gì nguy hiểm mới đặt ở trong tay, cẩn thận quan sát.
Sau khi cảm giác có vấn đề nhưng không phát hiện là gì, hắn lựa chọn mở ra thần thông.
"Giám định."
【 Ám Ngữ: Tảng đá mà Đại Thiên Thần tông sử dụng để truyền tin tức, bóp nát thả vào trong nước sẽ nhìn thấy được nội dung. 】
"Đại Thiên Thần tông?"
Giang Hạo hơi nghi ngờ.
Đại Thiên Thần tông liên hệ với hắn làm gì?
Sao mình lại bị để mắt tới vậy?
Giang Hạo nghi ngờ, quay về đến nhà trọ.
Có lẽ có thể hỏi Hồng Vũ Diệp.
"Giúp ta cầm một chậu nước đến phòng số một của Vân Thượng."
Căn dặn tiểu nhị một tiếng, Giang Hạo lại đi tới trước cửa phòng của Hồng Vũ Diệp.
Lúc này, cánh cửa tự động mở ra.
Giang Hạo nhìn thấy Hồng Vũ Diệp ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn hắn, cười mà như không cười nói:
"Ta còn tưởng rằng ngươi chạy rồi."
------
Dịch: MBMH Translate