"Tại chọn cây dù cho tiền bối nên mới chậm trễ."
Giang Hạo đứng ở bên cửa sổ cung kính nói.
Lại không có nguy hiểm tính mạng, sao hắn phải mạo hiểm chạy trốn khỏi nơi này chứ?
Hoặc nói là chạy đi trái lại càng nguy hiểm hơn.
Hồng Vũ Diệp ở đây, người khác chắc hẳn không có cách nào phát hiện ra vị trí của hắn.
Chỉ sợ bọn họ biết mình ra ngoài, cũng hết đường xoay xở.
Tuy nhiên, hắn phát hiện ra Hồng Vũ Diệp quả thật chưa từng động tới chén trà.
Hồng Vũ Diệp liếc mắt nhìn nam nhân trước mắt này, thấy đối phương nói chuyện còn khá dễ nghe, cho nên không nói nữa.
Giang Hạo thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, lấy dù giấy ra đưa cho đối phương.
Sau đem mặt bàn dụng cụ pha trà thu hồi, để qua một bên.
Tiếp đó lấy dụng cụ pha trà mới mua ra, rửa sạch rồi pha trà mới.
Về phần trà pha lúc trước, hắn định để mình uống.
Đó là năm mươi viên linh thạch đấy.
Hồng Vũ Diệp ngồi ở một bên, nhìn một loạt động tác của Giang Hạo.
Cũng không nói lời nào.
Mãi đến khi Giang Hạo đặt một chén trà ở trước mặt nàng, nàng mới chậm rãi cầm lấy chén trà, uống.
"Ngươi ngược lại rất biết cách làm việc." Hồng Vũ Diệp liếc mắt nhìn Giang Hạo nói.
"Làm việc cho tiền bối, đương nhiên phải dốc hết sức lực." Giang Hạo trái lương tâm nói.
"Cũng rất biết cách nói dối." Vẻ mặt Hồng Vũ Diệp bình tĩnh.
Giang Hạo không nói nữa.
Lúc này có người gõ cửa.
Là tiểu nhị cầm nước tới đây.
Giang Hạo đi tới cửa nhận lấy chậu nước, sau đó đóng cửa lại.
Hắn đặt chậu nước ở bên bàn bên cạnh, giải thích:
"Vãn bối vừa ra ngoài, nhận được một vật."
Hắn nói xong, lấy phiến đá ra, sau khi bóp nát thì bỏ vào trong nước.
Quả nhiên, nước trong chậu bắt đầu di chuyển.
Rất nhanh hình thành một câu nói: Nửa đêm, gặp ở miếu sơn thần ngoài thành.
Nhìn những lời này, Hồng Vũ Diệp bình thản nói:
"Lấy phiến đá ra."
Giang Hạo hơi bất ngờ, hắn đại khái đoán được tại sao mình nhận được tin tức do Đại Thiên Thần tông truyền tới.
Bởi vì phiến đá vừa vặn ở trên người hắn.
Chỉ là không biết bị phát hiện lúc nào.
Chờ hắn lấy phiến đá ra, Hồng Vũ Diệp bảo hắn đặt tay ở trên phiến đá.
"Cố hết sức lực cảm nhận đi."
Giang Hạo nghi ngờ, bắt đầu cảm nhận phiến đá.
Một lát sau, hắn nhìn thấy chín hòn đá.
Ngay sau đó có chín ánh sáng đỏ xuất hiện, mỗi ánh sáng đỏ nối liền với một hòn đá.
"Đẩy hòn đá tới chỗ ánh sáng màu đỏ giao nhau." Giọng nói Hồng Vũ Diệp lại truyền đến.
Giang Hạo không hề do dự, đẩy hòn đá tới chỗ ánh sáng màu đỏ giao nhau.
Không bao lâu, thứ tự sắp xếp của chín hòn đá một lần nữa trở thành một chỉnh thể.
Phía trên có phù văn.
Phù văn xuất hiện, giống như lập tức mở ra một cánh cửa.
Trong giây lát có một lực lượng quét ngang ra.
Rất nhanh hắn từ trong lực lượng phản hồi biết được có một phiến đá khác ở gần đây.
Nhưng phải tới rất gần mới biết được vị trí cụ thể.
Giang Hạo lại hiểu như vậy.
Đối phương cũng vì vậy mới phát hiện được hắn.
Mãi đến khi mua trà bánh, đối phương mới tìm được mình.
Biết được điểm ấy, trong lòng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất sẽ không liên lụy tới hai ông bà già kia.
Giang Hạo ra khỏi phiến đá, tò mò nói:
"Tiền bối, đây là vật gì?"
"Mật Ngữ Thạch Bản, người sử dụng trước mắt chắc là Đại Thiên Thần tông, cũng không biết có bao nhiêu phiến đá khác hoặc phiến đá đầu nguồn." Hồng Vũ Diệp nói.
"Phiến đá khác? Lạc Thành có một cái, còn ở đâu nữa?" Giang Hạo hỏi.
"Thành trấn xung quanh, mỗi nơi đều sẽ đi tìm qua." Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói.
Thành trấn xung quanh, tới từng nơi tìm à? Trong lòng Giang Hạo chợt kinh ngạc.
Trùng hợp sao?
Trạm thứ nhất là Lạc Thành, sau đó đi qua từng thành trì để tìm kiếm.
Hắn vừa vặn có thể thử tìm kiếm tung tích của người nhà.
Giang Hạo cũng nghi ngờ có phải đối phương đã theo dõi mình không, nhưng không dám hỏi thăm.
Hỏi ra sẽ dễ nhận lấy áp lực.
Sau đó, Giang Hạo thu dọn đồ, định về phòng của mình nghỉ ngơi.
Bởi vì tâm cảnh thăng hoa nguyên nhân, hắn cần phải củng cố một lúc.
Trước khi rời đi, hắn mang ấm trà của khách sạn đi, do dự một lúc mới để lại một nửa bánh trà mua được cho Hồng Vũ Diệp.
Chỉ cần mình không thấy đối phương ăn, chắc hẳn không cần lo đối phương đòi đồ tốt hơn.
Chờ Giang Hạo rời đi, Hồng Vũ Diệp mới nhìn chằm chằm vào bánh trà rất lâu.
Sau đó, nàng lấy một miếng ra đặt ở bên miệng.
Nhẹ nhàng cắn một cái, chân mày khẽ nhíu lên.
Sau khi đặt bánh trà xuống và uống ít nước trà, lại ho khẽ vài tiếng.
Tiếp đó, nàng nhìn ra bên ngoài, im lặng không nói gì.
Giang Hạo trở lại gian phòng của mình.
Bắt đầu uống trà ăn bánh.
"Mùi vị quá bình thường."
Hắn cầm bánh với vẻ hơi thất vọng. Khi còn bé, ngửi mùi cảm giác ăn rất ngon, bây giờ ăn hoàn toàn không phải là mùi vị mình tưởng.
Tuy nhiên hắn vẫn ăn hết.
Dù sao hắn cũng cần phải uống trà.
Trà giá năm mươi viên linh thạch, cho hắn một ít linh khí.
Mùi vị cũng không kém hơn Hồng Tụ Hương bao nhiêu.
Hồng Vũ Diệp không trở mặt, cũng có thể nói rõ tất cả.
Sau đó, hắn bắt đầu ngồi tĩnh tọa tu luyện.
Thay đổi tâm cảnh làm cho hắn dễ bình tĩnh hơn.
Cộng thêm có Thiên Tuyệt Cổ độc, bây giờ xem như không quan tâm thiệt hơn, cho dù ở trước Thái Sơn sập xuống cũng vẫn bình tĩnh.
Ban đêm, Giang Hạo ổn định được khí tức trong lòng.
"Đến lúc rồi."
Giang Hạo không biết phía sau Mật Ngữ Thạch Bản che giấu điều gì. Tuy nhiên, có thể khiến cho Hồng Vũ Diệp ra tay, người sau lưng cũng không đơn giản.
Bây giờ mình là tu vi Kim Đan viên mãn, không biết có đủ không.
"Xuất phát."
Từ ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến giọng nói.
Giang Hạo nhìn ra ngoài, phát hiện Hồng Vũ Diệp đang đứng giữa không trung.
Thấy vậy, hắn lập tức ngự kiếm đuổi theo.
Tuy nhiên phải tốn chút thời gian, hai người mới đi tới ngoài thành.
Miếu sơn thần ở phía trước.
Ở miếu sơn thần ở đây có phần đổ nát, bên trong có ánh lửa hiện ra.
Hình như có người ở lại qua đêm trong đó.
Giang Hạo cảm nhận, thấy có ba người, một Kim Đan trung kỳ, hai Trúc Cơ hậu kỳ.
Điều này làm cho hắn hơi bất ngờ, cảm giác không giống người của Đại Thiên Thần tông.
"Tiền bối?" Hắn nhìn về phía Hồng Vũ Diệp.
"Không cần nhìn ta, ta bảo ngươi đi theo chứng tỏ ta không sẽ ra tay.
Toàn bộ hành trình đều dựa vào bản thân ngươi." Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói.
"Nhưng tiền bối" Giang Hạo thấy hơi khó xử.
Chỉ hắn còn chưa nói dứt lời đã cảm giác được khí tức che trời lấp đất, mạnh mẽ khủng khiếp.
"Ngươi thấy rất khó sao?" Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo khẽ hỏi.
"Không khó làm." Giang Hạo cúi đầu trả lời.
Lúc này, khí tức mới biến mất.
Trong lòng Giang Hạo thầm thở dài, cũng chính là gặp phải tình huống gì đều do mình lên?
Tuy nhiên, hắn vẫn cảm thấy người ở bên trong không phải là người của Đại Thiên Thần tông.
Mật ngữ kia có thể là giả.
Nhưng mà, hắn tạm thời không phát hiện ra điều gì, chỉ có thể tạm thời ở bên ngoài chờ đợi một lát.
Chỉ có điều đã qua nửa đêm, Giang Hạo thậm chí ở gần đó không có phiến đá nào khác.
Chẳng qua đối phương nhất định ở thành trì gần đây.
'Cố ý dụ người ta qua chắc hẳn phải có mục đích mới phải.'
Giang Hạo do dự một lúc, chỉ có thể đi vào trong miếu sơn thần kia.
Hắn vừa đến, rất nhanh đã bị vị Kim Đan trung kỳ kia phát hiện ra.
Tuy nhiên, đối phương vẫn không lên tiếng. Mãi đến khi bọn họ đi tới trước miếu sơn thần, giọng nói trầm thấp mới từ bên trong truyền ra:
"Hai vị cũng tới dừng chân?"
Giang Hạo đi vào, Hồng Vũ Diệp đi theo bên cạnh. Lúc đi vào hắn, cũng cảm giác xung quanh có trận pháp cấm chế được khởi động.
Trực tiếp nhốt hai người bọn họ ở bên trong.
‘Ba người này đã có chuẩn bị trước.'
Tuy nhiên, Giang Hạo không để lộ ra, mà nhìn về phía ngọn lửa trong vị trí chính giữa miếu. Một nam một nữ đang yên tâm thả củi nhóm lửa.
Tuy hai người bất ngờ khi thấy đám người Giang Hạo tiến vào nhưng vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
Đi đầu là một nam tử trung niên. Lúc này, hắn đang nhắm mắt ngồi tĩnh tọa.
Người vừa nói cũng là hắn.
Nhìn thấy ba người, Giang Hạo lập tức cảm giác được một sự nguy hiểm.
Từ khi tìm hiểu bí tịch vô danh đến nay, hắn có thể từ trong khí tức kéo dài của ba người, nhìn ra dấu hiệu đồng căn đồng nguyên. Hắn không do dự nữa, mở ra giám định.
------
Dịch: MBMH Translate