Tư Đồ Kiếm lắc đầu:
"Ta dừng bố trí rồi."
Những người khác nghe vậy đều bất ngờ.
Tuy rằng bọn họ được phân tới ở cùng nhau, nhưng chờ mấy ngày mới giả vờ quen thuộc, thuận tiện đi bố trí vài vật nhỏ xung quanh.
Cho dù có bị phát hiện cũng không sao, trong người bọn họ không phải không có tu vi, có thể bố trí những thứ đó là bình thường.
"Sao lại dừng?" Bắc Tuyết của Lạc Hà tông hỏi.
"Ban đầu, ta quả thật đã bố trí." Tư Đồ Kiếm thở dài nói:
"Nhưng sau khi gặp phải Giang Hạo kia, ta không bố trí nữa."
"Hắn nguy hiểm như vậy sao?" Thượng Quan Văn hỏi.
"Không phải chứ? Ta quan sát qua hắn rất lâu, thấy hắn tuyệt đối không nguy hiểm, cũng không lợi hại như vậy.
Tuy hắn phát hiện ra sự mờ ám của ta nhưng không phát hiện ra được thứ kia, lại rất bình thường." Kinh Như cũng bất ngờ.
"Ta tin tưởng vào ánh mắt của ta. Cho dù hắn có khả năng giống như các ngươi nói, nhưng ta vẫn cảm giác hắn rất nguy hiểm.
Giở trò ở dưới mí mắt của hắn, rất dễ phản tác dụng.
Cho nên ta tạm dừng bất kỳ hành động mờ ám nào, đề phòng hắn phát hiện ra.
Hơn nữa các ngươi không phát hiện ra sao?" Tư Đồ Kiếm nhìn người khác nói:
"Mỗi lần hắn đều là người rời đi cuối cùng, hắn cứ đi một bước lại giống như đang kiểm tra mặt đất.
Ta đoán hắn đang tìm chứng cứ mờ ám của chúng ta.
Các ngươi tốt nhất cũng nên cẩn thận một chút."
"Có phải ngươi quá nhạy cảm không?" Kinh Như hỏi.
"Có lẽ vậy, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn." Tư Đồ Kiếm cười nói:
"Bây giờ chỉ cần định vị thành công, những thứ chúng ta chuẩn bị lúc trước là đủ rồi, không cần phải mạo hiểm nữa.
Lại nói tiếp, đã tìm được đường lui chưa?"
"Rồi." Bắc Tuyết gật đầu nói:
"Ta tìm được một con đường rời khỏi quặng mỏ, đến lúc đó chỉ cần dẫn người rời đi là được rồi.
Chuyện khác sẽ không cần chúng ta quan tâm.
Ta đoán những tiền bối kia đánh vào quặng mỏ của Thiên Âm tông có mục đích khác."
"Ta cũng cảm thấy như vậy." Tư Đồ Kiếm nằm ở trên giường thuận miệng nói:
"Mọi người tìm được người muốn cứu chưa? Đến lúc đó nhớ thông báo đúng chỗ, đừng kéo dài quá nhiều thời gian."
"Một khi kế hoạch bắt đầu, Giang Hạo kia có khả năng drc truy kích chúng ta, chúng ta có nên giết không?" Thượng Quan Văn dò hỏi.
"Theo ý kiến của ta, chỉ cần hắn không ảnh hưởng tới chúng ta thì không cần đối địch với hắn." Tư Đồ Kiếm nghiêm túc nói.
Thượng Quan Văn nhìn về phía Bắc Tuyết và Kinh Như.
"Nếu hắn thật sự giỏi, có khả năng sẽ phá hỏng chuyện tốt của chúng ta." Kinh Như nói.
"Chúng ta phải đặt đại cục lên hàng đầu, xem tình hình rồi hành sự." Bắc Tuyết nói.
"Thật ra giết hắn cũng không cần chiêu thứ hai." Thượng Quan Văn suy xét một lát sau, nói tiếp:
"Ta từng quan sát hắn, trên phương diện lực lượng, tu vi và tinh thần, hắn đều không có chỗ nào hơn người.
Chắc hẳn sẽ rất dễ dàng giết được hắn."
"Mọi người đừng nóng vội, chờ quan sát mấy ngày nữa, sau đó lại nhìn tình hình.
Thiên Âm tông ít nhiều đều theo dõi chúng ta, chắc sẽ không thuận lợi như vậy đâu." Tư Đồ Kiếm vẫn không tán thành.
Những người khác cũng không nói gì nữa, lại chờ thêm mấy ngày.
...
Mấy ngày sau, Giang Hạo vẫn luôn đào quặng.
Mỗi lần hắn nhìn thấy Nhan Hoa, đều có thể cảm giác được sự nóng bóng được che giấu trong ánh mắt của đối phương.
Dường như muốn lập tức biến hắn thành món đồ chơi của mình ngay đêm đó.
Giang Hạo không quá để ý tới điều này.
Bởi vì hắn cũng đang chờ cơ hội. Nếu không phải lo lắng bị Liễu Tinh Thần sẽ nghi ngờ lần nữa.
Hắn đã đi tìm Nhan Hoa từ mấy ngày trước rồi.
Hắn đã thăng cấp được năm ngày, nói cách khác người của Huyền Thiên tông sắp tới.
Hắn còn cách thiếu bảy ngày nữa mới thăng cấp.
Có lẽ không kịp.
Vào lúc hắn dự định kiểm tra bảng điều khiển, đột nhiên nghe được trong khoáng thạch có tiếng động, hình như có thứ gì đó đi ra.
Hắn lập tức nhìn về phía mấy người đào quặng bên cạnh nói:
"Lùi về phía sau, nhanh lên."
Mấy người người đào quặng phía trước có phần mờ mịt không hiểu.
Chỉ có ba người đào quặng bình thường,
Phản ứng nhanh chóng đã lập tức lùi lại.
Đúng lúc đó, một con yêu thú cực lớn với hình dạng của con rắn phá đá lao ra.
Ầm! ầm!
Có đá vụn rơi xuống còn mang theo lực lượng mạnh mẽ.
Là Tạc Nham Xà.
Bởi vì không kịp tránh né, một số tảng đá đập xuống thân của người đào quặng.
Những người khác đều lo lắng, trốn qua một bên.
Lúc này, Tạc Nham Xà há cái miệng rộng, muốn cắn nuốt mấy người bị tảng đá làm chậm lại.
Đệ tử giám sát có tu vi Luyện Khí chín tầng định công kích.
Nhưng vào lúc bọn họ vừa định ra tay, ánh trăng phát ra.
Người đào quặng bị đá chặn còn chưa kịp tuyệt vọng, đột nhiên nhìn thấy ánh trăng hiện ra. Ngay sau đó, đầu của Tạc Nham Xà cứ thế rơi xuống đất.
Lại thêm vài ánh trăng hiện ra, con Tạc Nham Xà bị cắt thành mấy miếng.
Yêu thú Trúc Cơ trung kỳ đã bị tiêu diệt như vậy.
Tất cả diễn ra quá nhanh, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Vũ Tĩnh nhìn về phía Giang Hạo với vẻ khó tin. Lúc này, đối phương đang thu đao lại.
Hắn từng gặp qua Tạc Nham Xà, mỗi lần đều sẽ dẫn tới không ít hoảng loạn.
Con rắn này công kích không quá mạnh nhưng khả năng phòng ngự không kém.
Sẽ làm một số đệ tử nội môn không thể tránh được.
Nhưng không ngờ lần này Tạc Nham Xà mới ra, đã bị một đao giết chết.
Trong giây lát, một số người đào quặng nhìn về phía Giang Hạo, bắt đầu trở nên kính trọng và sợ hãi.
Quản sự này rất mạnh.
Tư Đồ Kiếm nhìn Giang Hạo, cảm thấy sau này vẫn không nên va chạm với Giang Hạo thì tốt hơn.
Đây chỉ là một trực giác.
Tổng cộng có ba người, hai nam một nữ bị đá đập xuống.
Giang Hạo đi tới, phát hiện một nam từ không bị thương, một nam tử bị thương nặng ở bắp đùi.
Nữ tử bị vài vết thương ở cánh tay.
Trên người nữ tử này mặc trang phục của tông môn khác, trông khá tốt.
Người bên cạnh bị thương chắc là người đã đào quặng nhiều năm, hắn che bắp đùi cảm giác đau đớn, mặt xám như tro tàn.
Giang Hạo lấy ra Trấn Thống Phù ném xuống cánh tay của nữ tử kia. Nữ tử kia thoáng cái đã thoải mái hơn nhiều.
Nàng hơi đắc ý nhìn xung quanh, cảm thấy cho dù mình là tù nhân cũng tốt hơn những người khác.
Nam tử kia thấy vậy thì cúi đầu, không dám nói lời nào.
Giang Hạo lại đá đối phương một cái, nói:
"Mở miệng."
Nam tử hơi nghi ngờ, theo bản năng mở miệng ra, đột nhiên có một viên đan dược được nhót vào trong miệng hắn, còn thuận tiện nuốt vào.
Ngay sau đó, huyết khí trên người hắn điên cuồng phun ra, vết thương trên bắp chân đang khôi phục, tu vi đều đang tăng lên.
"Đây là..." Hắn cực kỳ hoảng sợ.
"Ngồi tĩnh tọa nghỉ ngơi một lát, sau đó tiếp tục đào quặng." Giang Hạo nói mà sắc mặt không hề thay đổi.
Hắn nói, định rời khỏi đó.
Mà vào lúc này, nữ tử kia lại nắm lấy hắn, trong lời nói mang theo một sự bất mãn của người được nuông chiều từ bé:
"Đó là Khí Huyết Đan à?
Ta cũng bị thương, vì sao ta không có?"
Giang Hạo thoáng sửng sốt, có chút khó tin.
------
Dịch: MBMH Translate