"Xem ra, ngươi vẫn xem lời căn dặn của ta như gió thoảng bên tai."
Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, trong nháy mắt khí thế mạnh mẽ kinh người trào ra.
Giống như Trường Giang cuồn cuộn đập vào mặt.
"Tiền bối." Thấy đối phương còn chưa ra tay, Giang Hạo đúng lúc nói:
"Vãn bối không phải cố ý, thật sự là có lệnh của sư môn nên không thể chống lại.
Đồng thời ở đây quá mức nguy hiểm, không nói hoa kia không dễ nhổ đi trồng nơi khác, nó cũng không quen với khí hậu ở đây.
Trái lại ảnh hưởng với sự sinh trưởng."
Hồng Vũ Diệp nghe vậy, vẫn không định tha cho Giang Hạo.
Nàng dùng một ánh mắt, lấy khí thế mạnh mẽ đẩy người lên trên vách tường.
Tuy nhiên thấy Giang Hạo nói còn có thể nghe được, nàng không nhắc lại việc này nữa.
Mà nàng cầm lấy cái cuốc nói:
"Ngươi thích đào quặng?"
"Coi như vậy đi." Giang Hạo đứng vững, hàm hồ nói.
Nhưng hắn vừa dứt lời, đối phương lại liếc mắt qua, hắn vội vàng đổi giọng:
"Thích."
Hồng Vũ Diệp tiện tay ném cái cuốc trả lại cho Giang Hạo.
Sau đó, nàng bước nhanh ra phía ngoài, giống như đi dạo trong sân đình vắng vẻ.
"Đuổi theo."
Giang Hạo nhận lấy cái cuốc, không dám do dự.
Chỉ là hắn không hiểu đối phương định làm gì.
Một lát sau, Hồng Vũ Diệp xuất hiện ở bên vách đá của hầm mỏ.
"Tiền bối, ở đây hơi đông người." Giang Hạo có lòng tốt nhắc nhở.
Hồng Vũ Diệp liếc nhìn nam nhân bên cạnh, chậm rãi:
"Ngươi lo lắng ta bị nhìn thấy sẽ gặp nguy hiểm, hay lo lắng có người nhìn thấy ngươi ở bên cạnh ta sẽ có nguy hiểm?"
"Đương nhiên là chuyện trước rồi." Giang Hạo che giấu lương tâm nói.
Hắn lo lắng chính là bản thân mình.
"Mở miệng nói ra toàn lời dối trá." Hồng Vũ Diệp cũng không tính toán chuyện này với Giang Hạo.
Nàng nhìn về phía hầm mỏ bên dưới nói:
"Ngươi gặp được cơ duyên truyền thừa ở bên trong?"
Giang Hạo nghe vậy, do dự một lúc vẫn gật đầu:
"Vâng."
Điều này không tính là lời nói dối, hắn đúng là gặp được cơ duyên.
Sở dĩ nói rõ là vì đối phương xuất hiện vào lúc mình thăng cấp.
Hắn thăng cấp ở ngay trước mí mắt của nàng, chỉ phải nữ nhân này không phải người mù, đều có thể biết hắn đã thăng cấp Kim Đan trung kỳ.
Nhưng điều này cũng rất nguy hiểm, ai biết nữ nhân này rốt cuộc có thể ra tay lén coi bí mật của mình không.
"Có người nói khu mỏ quặng này là nơi trung tâm của một chiến trường lâu đời, bên trong có rất nhiều đại năng đã ngã xuống.
Cho nên thường xuyên đào quặng có thể đào ra cơ duyên.
Rất nhiều người đều muốn lật tung hầm mỏ lên, để nhận được rất đồ vật bên trong.
Bởi vì bọn họ đều cảm thấy sâu bên dưới chắc chắn đang che giấu chí bảo viễn cổ."
Giọng điệu Hồng Vũ Diệp không cao không thấp.
Dường như đang nói một chuyện bình thường.
Giang Hạo nghe xong, trái lại cảm thấy chấn động.
Hắn phát hiện, có lẽ người phía sau Tư Đồ Kiếm muốn chứng minh truyền thuyết này.
Nhưng hắn chưa từng nghe nói về truyền thuyết quặng mỏ này, xem ra người biết cũng không nhiều.
Đám người Tư Đồ Kiếm chắc hẳn cũng không biết.
Tuy nhiên quả thật muốn Thiên Âm tông bị tổn thương nặng nề, nhất là mất đi chí bảo lại càng nghiêm trọng hơn.
Cái này bù cái kia, cho dù Thiên Âm tông thắng được Thiên Thanh Sơn cũng xem như thất bại thảm hại.
"Tiền bối cũng muốn lấy được chí bảo bên trong?" Giang Hạo dò hỏi.
Tuy hắn không biết chí bảo là vật gì, nhưng các cường giả chắc hẳn đều muốn lấy được.
Hắn không muốn thứ chí bảo này, năng lực điều tra của Chấp Pháp đường cực mạnh, dễ dẫn lửa thiêu thân.
Cho dù hắn có nhận được cũng sẽ nộp lên trên.
Chứng tỏ mình không tranh với đời, chỉ muốn yên tâm đào quặng hoặc trồng linh dược.
Mà hắn có chí ảo, sau này còn có thể kiếm ra một món từ trên thân Thỏ.
Hồng Vũ Diệp nghe thấy Giang Hạo nói vậy thì liếc nhìn hắn, nhưng không nói gì.
Tuy nhiên Giang Hạo hiểu cái nhìn này là một sự... Xem thường.
Điều này làm trong lòng Giang Hạo trầm xuống, mình làm thế nào để thoát khỏi nữ ma đầu này đây?
Hắn phát hiện ra đối phương tìm hắn,
Không phải vì nhà hắn, cũng không phải vì Thiên Hương Đạo Hoa.
Mà vì bản thân hắn.
Hoặc là vì Thiên Tuyệt Cổ Độc Dương Cổ.
Điều này làm hắn có cảm giác như có một thanh đao trước sau vẫn chỉ thẳng vào người, còn nguy hiểm hơn Thiên Hoan các, Lạc Hà tông cộng thêm Thiên Thánh giáo rất nhiều.
Lại nói tiếp, mình có thể thoáng chốc đắc tội nhiều người như vậy.
Sau đó, Hồng Vũ Diệp quay đầu lại rời đi, chỉ mấy bước đã lập tức biến mất.
Giọng nói lại truyền đến:
"Nhớ nhiệm vụ chính của ngươi là làm vườn cho ta. Nếu lần sau ta tới, ngươi còn đang ở trong quặng mỏ, ngươi hẳn biết hậu quả đấy."
Giang Hạo không còn lời nào để nói.
Mình cũng phải có cách rời đi đã.
Nhưng nữ ma đầu chỉ cần kết quả, không cần quá trình.
Lúc này đã đến giờ tiến vào hầm mỏ, hắn không hề do dự, lập tức đi xuống.
Nhan Hoa vẫn theo dõi hắn mỗi ngày, loại ánh mắt như có như không này làm cho da đầu hắn tê dại.
Hắn luôn cảm thấy đối phương đã nóng lòng không chờ được, sắp ra tay.
"Sư đệ lãnh đạo hầm mỏ số sáu có tiến độ nhanh tới thần kỳ. Xem ra, ta để cho sư đệ tới đây là đúng rồi." Nhan Hoa vừa cười vừa nói.
Giang Hạo có thành tích càng tốt, nàng càng cao hứng.
Thành tích tốt, sau này sẽ nhận được không ít thưởng. Giang Hạo cảm giác đối phương cũng cảm thấy phần thưởng là của nàng.
Sau khi từ biệt Nhan Hoa, Giang Hạo bắt đầu tiếp tục đào quặng.
Hắn phải tiếp tục thăng cấp trước khi sự cố xảy ra.
Hơn nữa từ chỗ nữ nhân kia, hắn biết đến lúc đó bên đám người Huyền Thiên tông chắc chắn sẽ có cường giả tới.
Dù sao bọn họ cũng muốn cướp giật chí bảo.
...
Ban đêm.
Đám người Tư Đồ Kiếm về phòng, bốn người bị phân
Đó chỉ là gian nhà đơn sơ có thể che mưa che gió, không gian bên trong hơi chật chội.
"Chắc phải đến lúc rồi chứ?" Bắc Tuyết khoanh chân ngồi ở trên giường hỏi.
Nhìn sắc mặt nàng không nhận ra bất kỳ cảm xúc gì, dường như đã mất đi tình cảm.
"Còn phải bảy, tám ngày nữa." Kinh Như thở dài một tiếng nói:
"Người nhận được linh phù đi lại không bình thường, dẫn đến tiến độ chậm đi.
Chẳng qua lúc đó ta cũng lo lắng hắn không phát hiện ra."
"Trực tiếp lấy ra thì quá mạo hiểm, đối phương rất có khả năng sẽ ra tay." Thượng Quan Văn nói.
"Không." Kinh Như mỉm cười nói:
"Ta cảm giác Giang Hạo kia sẽ không ra tay. Hắn không tàn nhẫn như vậy, hình như hơi sợ phiền phức.
Để cho hắn phát hiện là tốt nhất. Tuy nhiên ta không ngờ được hắn lại có thể trực tiếp nộp lên, xem ra là người thật sự nhát gan.
Chỉ có điều ta đã dự đoán được chuyện xấu nhất, cho dù ta chết cũng có thể giúp không ít việc, sẽ không liên lụy tới các ngươi.
Nếu không phải cần tu vi Kim Đan tiêu hủy linh phù, sẽ không cần phiền toái như vậy."
Bây giờ, mấy người bọn họ không có khả năng vận dụng tu vi, nếu không sẽ không cách nào che lại.
Nàng nói xong, nhìn về phía Tư Đồ Kiếm hỏi:
"Bên phía ngươi chuẩn bị thế nào?"
------
Dịch: MBMH Translate