【 Danh tính: Giang Hạo 】
【 Tuổi tác: Hai mươi mốt 】
【 Tu vi: Kim Đan trung kỳ 】
【 Công pháp: Thiên Âm Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】
【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện 】
【 Khí huyết: 40/100 (có thể tu luyện)】
【 Tu vi: 45/100 (có thể tu luyện)】
【 Thần thông: 0/3 (không thể thu được)】
"Lại phải tích góp một lần nữa."
Nhìn thần thông trở lại thành không, chẳng biết bao giờ mới có khả năng lại góp đủ ba mảnh vỡ.
Chờ Bàn Đào Thụ niết bàn sao?
Cũng không biết phải chờ tới năm nào tháng nào.
Hắn không suy nghĩ nhiều nữa, nhìn vào trong thần thông.
Tàng Linh Trọng Hiện làm cho hắn cảm thấy bất ngờ.
Thần thông này là gì?
Hắn giơ tay sờ lên giữa chân mày, cảm giác ở đây có thêm vài thứ gì đó.
Sau khi xác định xung quanh không sao, hắn mở ra thần thông Tàng Linh Trọng Hiện.
Tuy nhiên, hắn cảm giác thần thông này có hai phần, bây giờ mở ra là Tàng Linh.
Sau khi Tàng Linh mở ra, Giang Hạo cảm giác giữa chân mày có một vòng xoáy bắt đầu xoay tròn, ngay sau đó linh khí toàn thân đều bị điều động và tiến vào giữa chân mày.
Hắn hoàn toàn không có cách nào ngăn cản được.
Nhưng hắn không hề hoang mang, cứ yên tĩnh chờ đợi.
Sau một lát, tất cả linh khí của Kim Đan trung kỳ đều bị rút sạch.
Lúc này Tàng Linh ngừng lại, trên vòng xoáy trong mi tâm dường như có một bóng người được tạo ra bởi linh khí đang ngồi xếp bằng.
Giang Hạo cảm nhận được cái này, phát hiện có thể dùng Trọng Hiện rồi.
"Nói cách khác, một phần lực lượng được tích trữ lại?"
Thần thông này tốt đấy. Một khi bản thân tiêu hao sạch, hắn mở ra thần thông là có thể lập tức khôi phục lại.
Nhưng hắn rất tò mò, nếu mình mở ra thần thông Trọng Hiện trong thời điểm mạnh mẽ, có thể có hiệu quả không?
Cụ thể thế nào, Giang Hạo không xác định được. Nhưng mấy ngày sau, hắn có thể thử.
Sau khi khôi phục lại linh khí, Giang Hạo đi tới Linh Dược viên trước.
Giang Hạo đứng ở trên đường nhìn lên bầu trời, lúc này đang tháng sáu, bầu trời trong xanh mười nghìn dặm không mây.
"Thật là một ngày đẹp trời, sáng ngày mai có thể ngủ một giấc ngon đây."
"Gần đây chủ nhân ngủ không được tốt à?" Con thỏ đi ở bên cạnh Giang Hạo tò mò hỏi.
"Ngươi ngủ có ngon không?" Giang Hạo hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
"Buổi tối ta phải trông sân, đều ngủ muộn dậy sớm." Thỏ nói dối không hề suy nghĩ.
Nhưng Giang Hạo biết nó quả thật ngủ khá muộn, chỉ là mỗi ngày nhìn chằm chằm vào Thiên Hương Đạo Hoa nên không ngủ được.
Mỗi lần, nó đều muốn đi qua liếm một cái.
Giày vò tới mức bản thân mệt mỏi lại đi ngủ.
Trời còn chưa sáng, ngửi thấy được mùi hoa đã tỉnh lại.
"Chủ nhân, chúng ta đều đi tới Linh Dược viên mỗi ngày như vậy sao? Có thể đi chỗ khác không?" Thỏ hơi uể oải nói.
"Không thể." Giang Hạo lắc đầu.
"Vậy bao giờ cả Ma môn mới có khả năng đều biết tới sự tồn tại của Thỏ Gia? Thỏ Gia vô địch thiên hạ mà bọn họ cũng không nhận ra, bọn họ quá đáng thương rồi." Con thỏ nói với vẻ trách trời thương người.
Giang Hạo không nói gì.
Thỏ vô địch thiên hạ, chắc hẳn không có khả năng này.
Tuy nhiên, dáng vẻ lông xù của nó chắc hẳn rất được hoan nghênh.
Chẳng qua nơi đây là Ma môn, nếu chẳng may gặp phải một vài người có tâm lý vặn vẹo, con thỏ chắc hẳn sẽ không về được.
Bọt khí màu hoàng kim còn phải dựa vào nó, Giang Hạo tạm thời sẽ không thả nó ra ngoài.
Chờ không xuất hiện bọt khí nữa, hắn lại ném nó ra ngoài Ma môn.
Để cho danh tiếng của nó chấn động giới tu chân đi. Chỉ cần không đề cập tới mình thì không sao.
"Chủ nhân, ngươi có thể cho ta một pháp bảo chứa đồ không? Người trên đường muốn tặng quà cho ta, ta đều không cất hết được." Con thỏ lại nói.
Giang Hạo liếc nhìn con thỏ, im lặng một lát mới nói:
"Đi nhờ Trình Sầu tìm một cái thích hợp cho ngươi."
Trong chốc lát.
Giang Hạo đi vào Linh Dược viên, bọt khí xung quanh chen chúc tới.
【 Tinh lượng +1】
【 Tinh thần +1】
【 Trường đao bình thường +1】
【 Sức chịu đựng+1】
【 Khí huyết Đan +1】
...
Cảm nhận lực lượng và tinh thần thay đổi không đáng kể, Giang Hạo nhìn sức chịu đựng.
Cảm giác này không quá rõ ràng.
Giống như hai loại thể lực và phòng ngự hợp lại làm một.
Cho nên thêm một cái cũng không có cảm giác được gì.
Cho dù học bí tịch vô danh cũng rất khó phát hiện ra.
Có thể tưởng tượng được nó không đáng kể tới mức nào.
Buổi chiều.
Hàn Minh đưa tới một lệnh bài, nói là tín vật đi tới Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
"Nghe nói là đi tới bên cạnh Vô Pháp Vô Thiên tháp có thể hấp thu được lực lượng bên kia, nâng cao tu vi.
Nhất là lúc gặp phải bình cảnh, có người nói chỉ tiêu cực ít.
Sư huynh nhờ công trạng lần này mới lấy được tấm lệnh bài này đấy." Nói Hàn Minh mỉm cười, giả vờ xúc động nói:
"Ta ở bên ngoài cố gắng rất lâu, cộng thêm thi đấu biểu hiện cũng tạm được, mới lấy được một cơ hội.
Lần sau không biết phải mất bao nhiêu thời gian."
Giang Hạo nghe vậy, trong lòng hiểu rõ, chắc Hàn sư đệ đang khoe khoang.
"Sư đệ giỏi thật." Hắn khách sáo đáp lại một câu.
Sau đó, Hàn Minh hài lòng rời đi, hình như đặc biệt tới để cho Giang Hạo đánh giá cao một lần.
Nhìn Hàn Minh rời đi, Giang Hạo không khỏi xúc động than một câu, nếu ở trước mặt mọi người đều như vậy, không biết có thể sống ở trong Ma môn được bao lâu.
Dù sao Ma môn không an toàn.
...
Ngày tiếp theo.
Chập tối.
Bách Cốt Lâm.
Một nam tử đang đi trên con đường nhỏ tiến sâu vào trong rừng.
Quanh thân yên tĩnh không một tiếng động, dường như không có côn trùng và chim chóc tồn tại vậy.
Nam tử này đi bộ rất lâu mới dừng lại ở trước một viện, khẽ nói:
"Lịch Khai đến đây bái kiến Minh sư huynh."
Hắn đợi một lát mới thấy một nam tử mặc trang phục màu trắng từ trong viện đi ra.
Hai tay chắp sau lưng, trên gương mặt lộ vẻ lãnh đạm, bước chân vững vàng.
Hắn nhìn Lịch Khai thản nhiên nói:
"Vào đi."
Lịch Khai nghe vậy mới bước vào. Hắn lấy ra pháp bảo chứa đồ cười nói:
"Sư huynh, đây là thu hoạch lần này."
Minh Tả Quyền nhận lấy pháp bảo chứa đồ, kiểm tra sơ qua rồi nhíu mày:
"Linh thạch nhiều hơn trước kia một ít, nhưng những đồ khác lại ít hơn."
"Không chỉ số linh thạch này." Lịch Khai cúi đầu có phần hưng phấn nói:
"Còn có hai nghìn linh thạch chưa thu hồi. Giang Hạo bên Đoạn Tình nhai kia thật sự có rất nhiều linh thạch. Gần đây, hắn hình như lại được thứ tốt.
Tháng sau, ta se tăng thêm cho hắn năm trăm lợi tức.
Thêm đến khi hắn không trả nổi, nhưng lại cảm thấy có thể trả xong"
"Giang Hạo? Người bị Man Long lôi ra chết thay à?" Minh Tả Quyền khẽ chất vấn:
"Hắn quả thật không cần lo lắng. Ta cũng hỏi thăm qua một vài sư huynh, hắn chỉ là một nhân vật nhỏ, trong người cũng không thiếu phiền phức.
Nhưng hắn trả được sao?"
"Trả được. Trước đây, Thiên Hoan các cho hắn ba tháng, hắn lại trả hết một nghìn." Lịch Khai hơi nịnh nọt nói.
"Ba tháng trả một nghìn? Vậy quả thật phải cố gắng chăm sóc sư đệ này. Cho dù trả một năm, cũng không phải là một khoản nhỏ đâu." Minh Tả Quyền gật đầu, lấy từ trong người ra một viên đan dược ném qua:
"Đây là cho ngươi. Chuyện lần này, ngươi làm không tệ. Viên đan dược kia có thể giúp ngươi thăng cấp viên mãn.
Về phần thăng cấp Kim Đan, vậy phải xem ngươi có cơ duyên này không."
Lịch Khai nhận lấy đan dược, trên gương mặt đầy vẻ mừng rỡ.
Hắn làm nhiều như vậy, chính vì một viên đan dược này. Sau tối nay, hắn có thể sẽ là tu sĩ Trúc Cơ viên mãn, chỉ cách Kim Đan một chút nữa thôi.
Nhưng trong lúc hắn vui mừng muốn phát điên, hắn đột nhiên cảm giác đầu óc oong một tiếng.
Ầm!
Một thanh trường thương với thế sấm sét không kịp che tai đã xuyên qua đầu của Lịch Khai với tốc độ cực nhanh, lực lượng mạnh mẽ hoàn toàn vượt quá nhận thức của hai người ở đây.
Trong nháy mắt vỡ đầu.
Máu bắn lên trên mặt Minh Tả Quyền. Hắn thậm chí không biết chuyện gì xảy ra.
Lịch Khai thậm chí còn không biết mình đã chết.
------
Dịch: MBMH Translate