Nhân lúc nhàn rỗi, hắn đến Linh Dược Viên một chuyến.
Đi vào liền nghe thấy con thỏ đang thảo luận với Trình Sầu xem ăn người nào thì ngon.
"Thiên kim nhà giàu mười sáu tuổi là mềm nhất, các nàng… các nàng nuôi con thỏ thích nhất là cho nó ăn cà rốt. Thỏ gia quá thích các nàng, các nàng liền yêu bán mặt mũi cho Thỏ gia." Dưới ánh mặt kinh ngạc của Trình Sầu, con thỏ nhìn về phía Giang Hạo, nói:
"A... chủ nhân, ngươi trở về rồi? Ta vừa vặn đang ăn cà rốt, ngươi có muốn ăn hay không? Đều là bạn bè trên đường nể tình, cho ta chọn lựa."
Nói xong, nó không biết lấy cà rốt ở đâu ra mà bỏ vào trong miệng cắn một cái.
"Giang sư huynh." Trình Sầu cũng lập tức hành lễ.
Giang Hạo không thèm để ý tới con thỏ mà là nhìn về phía Trình Sầu: "Có thắc mắc gì trên việc tu luyện không?"
"Cũng có một chút." Trình Sầu có chút ngượng ngùng nhắc đến một vài vấn đề.
Sau đó Giang Hạo nói rõ từng cái, cuối cùng mới nói:
"Ngươi sắp tấn thăng rồi, gần nhất tốt nhất là nên mài giũa tu vi một chút, phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
"Được, đa tạ Giang sư huynh." Trình Sầu kích động nói.
Hắn ở Luyện Khí tám tầng quá lâu, được Giang Hạo chỉ đạo, cuối cùng cũng sắp bước vào chín tầng.
Chỉ cần Trúc Cơ thành công, như vậy hắn sẽ là đệ tử nội môn.
Nhưng mà… Hắn vẫn muốn ở lại Linh Dược Viên, dù sao thiên phú của hắn có hạn, mà còn có Giang sư huynh che chở cho, cuộc sống tương đối an tâm.
Giang Hạo đang xử lý linh dược, Chu Thiền sư tỷ liền tới tìm hắn, cho hắn một cái hộp trong suốt.
Nói là Bạch Chỉ trưởng lão đưa tới.
Giang Hạo nói một tiếng cảm ơn rồi đưa tiễn Chu Thiền sư tỷ.
Xem cái hộp trong suốt trong tay, hắn biết đây là bộ thứ hai.
Cũng có thể công lao làm vườn nửa năm nay của hắn.
"Thoạt nhìn là bao cổ tay, nhưng vẫn nên muốn xem xét một chút." Giang Hạo vừa thầm suy nghĩ vừa thuận tiện cất vào.
Sau khi trời tối, hắn đi tới chỗ ở của sư phụ.
"Vào đi."
Vừa đến liền nghe đến tiếng của sư phụ.
"Sư phụ." Tiến vào viện, Giang Hạo cung kính hành lễ.
Lúc này Khổ Ngọ Thường đang nhíu lông mày, vẻ mặt cũng không tốt.
Giang Hạo có phát hiện, nhưng lại cảm giác không có biến hóa, bởi vì sư phụ cũng thường xuyên âm mặt.
Thế nhưng không thấy hai đệ tử có thiên phú tối thượng đẳng kia đâu, hẳn là sư phụ không tranh được với những người khác.
"Là có chuyện quan trọng gì?" Khổ Ngọ Thường hỏi với giọng nói trầm thấp.
"Liên quan tới một vị đệ tử mới." Giang Hạo nói lại chuyện của Diệu Thính Liên.
Chờ sư phụ đưa ra quyết định.
Lúc này Khổ Ngọ Thường bỗng yên lặng, dường như là đang suy nghĩ cái gì đó.
Cũng không có để cho Giang Hạo đợi lâu, hắn lập tức nói:
"Mang nàng vào đi."
"Được." Sau khi Giang Hạo lên tiếng liền lui ra ngoài.
Nếu sư phụ đã gật đầu, hắn liền không cần để ý cái gì cả.
Vậy mình chỉ còn lại có hai danh ngạch.
Ngày mai sẽ quyết định mang người nào tiến vào Đoạn Tình Nhai.
Sáng sớm hôm sau.
Giang Hạo tụ hợp với bốn người khác, lần nữa ngự kiếm xuyên qua vực sâu mây mù.
"Các ngươi có tin tức gì chưa? Hai người kia bái nhập vào mạch nào thế?" Trên đường, Trịnh Thập Cửu tò mò hỏi.
"Chúng ta không cướp được." Bách Cốt Lâm Phong Bạch Phi có chút tức giận nói.
"Chúng ta cũng không." Nhạc Du lưng đeo cự kiếm lắc đầu.
"Ta chỉ biết là Triệu sư muội tiến vào Bạch Nguyệt Hồ." Tân Ngọc Nguyệt nói.
Thấy mọi người nhìn về phía mình, Giang Hạo lắc đầu:
"Ta cũng không biết."
Trịnh Thập Cửu thở dài một tiếng:
"Xem ra bị các chủ mạch khác cướp đi rồi, cực có khả năng là Chấp Pháp Phong, nghe nói Chấp Pháp Phong thật lâu rồi chưa thu đệ tử."
Chấp Pháp Phong thật ra cũng không đáng sợ như vậy, nắm quyền lớn chính là Chấp Pháp Đường, Công Tích Đường và nơi khác, cũng không có quyền lợi gì làm người kính sợ cả.
Mà Chấp Pháp Đường không thể quản rất nhiều chuyện, chọn người cũng vô cùng nghiêm ngặt.
Rất khó tiến vào.
Thế nhưng người có thể vào, bình thường cũng không dễ ở chung.
Đương nhiên, Chấp Pháp Đường cũng không quá an toàn, dễ dàng đắc tội với người khác.
Cho nên thiên phú của mỗi người ở Chấp Pháp Đường đều cao lạ thường , thực lực mạnh lạ thường.
Đều là nhân tài kiệt xuất cùng đời.
Qua một lúc sau, mọi người hạ xuống ngọn núi chiêu thu đệ tử, lần này nhân số đầy đủ, cho nên tất cả mọi người tương đối thả lỏng.
Chuyện cần làm hiện tại chính là chọn lựa ba người, hoàn thành nhiệm vụ của mình.
"Năm vị sư huynh, đệ tử mới đã tập kết tại đây rồi." Miêu Hưng mang theo vài trăm người đứng ở bên trên ngọn núi.
Đám người bọn hắn bò thang đá lên đây.
Mấy người Trịnh Thập Cửu gật gật đầu, sau đó muốn đi chọn lựa ba người.
Diệu Thính Liên đi đến trước mặt Giang Hạo, có chút khẩn trương mà nói:
"Như thế nào?"
"Tiên tử đợi chút nữa theo ta đi gặp sư phụ là được." Giang Hạo nói.
Sau đó hắn tới rìa mỏm núi, nhìn về phía bên cạnh, phát hiện có không ít người đang bò lên trên.
Chỉ có không hơn một trăm người là có thể bò đến đây.
Người có thể bò lên cuối cùng càng là đếm trên đầu ngón tay.
Nhìn những người này, trong lòng Giang Hạo hơi cảm khái, tiên lộ sao mà tàn khốc, có vài người ngã ở trên đường, có vài người ngã xuống trước khi nhập môn.
Một chữ tiên này khiến cho vô số người chạy theo như vịt.
Răng rắc!
Một tiếng động đột nhiên vang lên, có người bắt hụt tảng đá nát.
"A ~ "
Một vị thiếu niên cứ như vậy mà rơi xuống vách núi.
Giang Hạo thở dài một tiếng, lập tức vung tay lên, lực lượng vô hình ngăn chặn hắn lại một cách an ổn.
"Trở về đi." Hắn nói khẽ.
Giọng nói đương nhiên có thể xuyên qua núi cao truyền vào trong tai của đối phương.
Người thiếu niên kia một mặt không cam lòng, cuối cùng quỳ xuống hướng về phía Giang Hạo, dập đầu một cái.
Làm xong chuyện này, hắn mới xoay người lại.
Về phần có từ bỏ hay không thì Giang Hạo không biết.
Có lẽ là không đi.
"Dáng vẻ này của ngươi rất nguy hiểm, đều đã là Trúc Cơ còn trách trời thương dân như thế, Thiên Âm Tông không phải là Ma Môn sao?" Diệu Thính Liên bên cạnh nhắc nhở.
Giang Hạo hành lễ với nàng, nói tiếng cám ơn sau đó quay người rời đi.
Hắn mau chóng đến xem tiểu cô nương tên là Tiểu Li kia.
Tiểu Li đứng chờ đợi ở một bên, nàng nghe nói là còn chưa quyết định có muốn thu nhận nàng hay không.
Chuyện này khiến cho nàng vô cùng lo lắng.
Đã không thể trở về nữa rồi.
Nàng đã ăn hết lương khô mà bà bà cho nàng.
Lúc này nàng nhìn thấy Giang Hạo tới, lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ.
Sau đó bày ra dáng vẻ nhu thuận dễ thương.
Giang Hạo không có chút cảm giác nào đối với cô nương này, chỉ bắt đầu xem xét.
Điều khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, lần này thời gian thần thông phản hồi lại có chút chậm.
【 Tiểu Li: Long Tộc, phương pháp bình thường không thể xem xét thiên tư của nàng, bị Thiên Cương Lôi Đình đánh trọng thương, mất đi trí nhớ, mất đi lực lượng, rơi vào trong nước, được một đôi vợ chồng già nhặt được. Bởi vì sức ăn lớn nên bọn hắn chỉ nuôi ba năm, bất đắc dĩ phải đưa tới Thiên Âm Tông, hy vọng có thể bái nhập tông môn, kiếm miếng cơm ăn. 】
Giang Hạo: "…"
Có hai điểm khiến cho hắn kinh ngạc.
Một là đối phương chính là Long Tộc, mà hắn khó có thể phát hiện ra.
Hai là đối phương chẳng qua là tới kiếm miếng cơm ăn.
Khiến cho hắn nhớ tới Liễu Tinh Thần nhàn đến mức nhàm chán nên tới nằm vùng.
Nhìn ánh mắt mong chờ của đối phương, Giang Hạo thở dài một tiếng, nói khẽ:
"Đi theo ta đi."
Nghe vậy, Tiểu Li hưng phấn nhảy dựng lên.
Thấy thế Giang Hạo cũng bất đắc dĩ, nghĩ thầm cứ cho nàng một miếng cơm ăn đi, hy vọng nàng có thể bảo vệ tốt chính mình.
Còn có thể phát hiện ra thân phận Long tộc của nàng hay không thì phải xem sư phụ rồi.
Sau đó, hắn lại đi tới trước mặt Lâm Tri rồi nói:
"Ngươi cũng đi theo ta đi."
Giang Hạo đột nhiên xuất hiện khiến cho hắn hơi kinh ngạc.
Nhưng hắn cũng biết được tuyển chọn là một chuyện tốt, cho nên hết sức cảm kích mà gật đầu.
Chọn hai người này cộng với Diệu Thính Liên, hẳn là không đến mức bị chú ý.
Cũng sẽ không chọc cho người khác không vui.
Bởi vì một người không có thiên phú, một người thiên phú trung hạ.
Dù cho thiên phú của Diệu Thính Liên xuất chúng, cũng không ngại.
------
Dịch: MBMH Translate