Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Trên Bắc Lạc hồ.
Những cây dương liễu bị gió thổi phất phơ, đung đưa như dây lụa của thiếu nữ, mang theo mùi thơm ngát sảng khoái vốn có.
Du thuyền trôi theo gió, mặt hồ xanh biếc gợn sóng.
Ánh nắng rải đầy trên mặt hồ, mặt nước long lanh lấp lánh.
Trong thuyền, Lữ Mộc Đối ngồi nghiêm chỉnh, vuốt vuốt mai rùa phát sáng trong tay, trong lòng có chút lo lắng.
Bên cạnh hắn là một thiếu nữ cầm tỳ bà, gương mặt non nớt mang theo vài phần lung túng.
Nghê Ngọc cầm cái túi vải, tò mò quan sát thiếu nữ, sau đó, bàn tay mập mạp đưa ngón tay cái cùng ngón trỏ đưa vào trong túi vải, lấy ra một viên Tụ Khí đan, nhét vào trong miệng.
Lữ Mộc Đối nôn nóng đi ra bên ngoài nhìn thoáng qua, trên boong thuyền, Lữ Động Huyền đeo dây chuyền vàng lớn, cười rạng rỡ đứng sau lưng Lục Phiên.
"Nha đầu, cho ta một viên kẹo ăn thử xem sao."
Lữ Mộc Đối nhìn Nghê Ngọc ăn, cũng là có chút thèm, mở miệng xin ăn.
Nghê Ngọc động tác cứng đờ, sau đó, liếc xéo Lữ Mộc Đối nói: "Lão đầu, mặt mũi của ngươi đâu?"
"Hành động này của người chả khác nào giành ăn mứt hoa quả với một đứa bé lên ba cả."
Lữ Mộc Đối im lặng.
"Còn nữa, mở to mắt ra nhìn một chút xem đây có phải là kẹo không?"
Nghê Ngọc cầm một khỏa Tụ Khí đan lên, lắc lắc trước mặt Lữ Mộc Đối, Tụ Khí đan bọc đường, dưới ánh mặt trời xinh đẹp như bọt biển.
Sau đó, trước sự ngạc nhiên của Lữ Mộc Đối, nhét vào trong miệng.
Lữ Mộc Đối cực kỳ bó tay. . . Thứ này, mẹ nó còn không phải chỉ là viên kẹo hay sao?
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, gió hồ thổi lất phất vào mái tóc mai rủ xuống của hắn.
Hắn cầm trong tay một chút gạo tẻ, chầm chậm thả vào trong hồ, làm cá bơi trong hồ bu lại tranh đoạt.
"Thiên Cơ gia bên trong Chư Tử Bách gia. . . Rất thức thời."
Lục Phiên thản nhiên nói.
Lữ Mộng Huyền đứng sau xe lăn, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn, giống như là đang run rẩy.
"Lục thiếu chủ vừa mở miệng, lão hủ nào dám không nghe, Thiên Cơ gia có thể gia nhập Bạch Ngọc Kinh chính là một niềm vinh hạnh!"
Lữ Động Huyền giật giật dây chuyền vàng, nói.
Hắn hết sức kinh hãi, đây là lần đầu hắn nhìn thấy Lục thiếu chủ, thế nhưng kỳ thật hắn đã bói rất nhiều quẻ về Lục Phiên.
Truyền thừa từ Thiên Cơ gia 《 Thiên Cơ Thôi Diễn thuật 》, có thể tính toán tường tận chuyện thiên hạ, thế nhưng mỗi lần Lữ Động Huyền tính tới Bắc Lạc Lục thiếu chủ, đều vô cùng lo sợ, dường như có sự khủng bố không thể diễn tả đang bao vây hắn.
Một khi thôi diễn kĩ càng, sự khủng bố đó liền càng ngày càng dày đặc, cuối cùng, hình như có một đôi mắt ở trên trời nhìn hắn chằm chằm.
Việc này khiến Lữ Động Huyền có nhận biết rõ rang về sự khủng khiếp của Lục Phiên.
Đây cũng là lý do sau khi nghe Lục Phiên nói muốn Thiên Cơ các gia nhập, hắn không chút do dự liền đồng ý.
Hắn không có từ chối cũng không có kháng cự.
Bởi vì hắn tính qua một quẻ, gia nhập Bạch Ngọc Kinh, chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.
Trên thực tế, truyền thừa Thiên Cơ gia, đã đạt đến bình cảnh, Lữ Động Huyền mong muốn đột phá gông cùm xiềng xích hiện tại nhưng lại quá khó khăn.
Bạch Ngọc Kinh xuất hiện, cho hắn hi vọng.
"Ngươi là một nhìn biết nhìn xa trông rộng."
Lục Phiên ném hết gạo tẻ trong tay xuống hồ.
Lữ Động Huyền cười tươi, vui mừng.
"Ta chủ yếu là nhìn trúng mấy con bồ câu của Thiên Cơ gia các ngươi, bởi vì Thiên Cơ bồ câu, cho nên thu nạp các ngươi, ta hi vọng các ngươi có thể vì Bạch Ngọc Kinh mà truyền tin đi khắp thiên hạ."
Lục Phiên dựa vào xe lăn, nghiêng mặt qua, nhìn Lữ Động Huyền.
Lữ Động Huyền hơi đờ người, Thiên Cơ bồ câu?
Thiên Cơ gia bị nhìn trúng, lại chỉ vì có Thiên Cơ bồ câu?
Tuy nhiên, sau đó Lữ Động Huyền lại cười, có giá trị là tốt, gia nhập Bạch Ngọc Kinh, sẽ không bị thua thiệt quá lớn.
"Có thể được thiếu chủ nhìn trúng, đó là vinh hạnh a."
Lữ Động Huyền nói.
Du thuyền đi qua lớp sương mù dày đặc, đảo Hồ Tâm dần dần hiện trong tầm mắt, Hồ Tâm đảo được bao phủ bởi linh khí, tràn đầy huyền ảo tạo cho người ta cảm giác như một tiên đảo.
Lữ Động Huyền nhìn một lần, ánh mắt hết sức kinh ngạc.
Đoàn người lên đảo.
Nghê Ngọc cầm lấy nồi đen, tranh thủ thời gian nhét một viên Tụ Khí đan vào miệng, đẩy xe lăn chầm chậm hướng về Bạch Ngọc Kinh mà đi.
Cảnh Việt buồn chán ngồi trước gốc Triều Thiên cúc, thấy Lục Phiên trở về, hắn kinh ngạc đứng dậy.
"Thiên Cơ gia nếu đã gia nhập Bạch Ngọc Kinh, thì đổi tên là Thiên Cơ các đi."
Lục Phiên từ từ nói.
Lữ Động Huyền do dự một chút, gật đầu, "Đều nghe thiếu chủ."
Thời khắc này Lữ Động Huyền cực kì rung động, những thứ trên đảo với hắn đều vô cùng mới lạ.
Không khí vô cùng tươi mát, dường như giữa thiên địa có từng con rắn nhỏ đang bơi.
Còn có mười cây hoa cúc chập chờn trên đảo, dường như có được suy nghĩ.
Hoa cúc có trí tuệ?
Gặp quỷ rồi sao?
Thiếu nữ cầm đàn tỳ bà thì nhìn hòn đảo theo góc độ của một người bình thường, nàng vui vẻ cảm thấy hòn đảo này thật đẹp.
Nghê Ngọc đẩy Lục Phiên lên lầu các.
Lữ Động Huyền đi theo phía sau.
Lữ Mộc Đối do dự một lát, mở miệng nói: "Cẩn thận a."
Sau khi đặt chân lên bậc thềm của Bạch Ngọc Kinh.
Lữ Động Huyền nhìn vào hai tấm biển dựng đứng hai bên, hắn cảm thấy một áp lực mạnh mẽ ập vào người, làm cho thân thể hắn cứng đơ.
Mười dặm bên ngoài Bắc Lạc thành.
Một con ngựa ô rong ruổi tại bình nguyên, bờm ngựa tung bay, vó ngựa đạp nhanh.
Ghìm dây cương lại.
Ngựa đen nâng cao hai chân trước lên rồi đạp xuống đất, bùn đất tung tóe.
Trên lưng ngựa, một người cường tráng đang nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Bắc Lạc thành phía xa, nở một nụ cười chờ mong.
Đế Kinh, bên ngoài thành.
Mười con ngựa chạy nhanh làm bụi đất mù mịt.
Tiếng vó ngựa như sấm rền, vang giữa không gian, như những giọt mưa lớn lao xuống mặt đất.
Giang Li bị chín vị sứ giả hộ tống, hướng về Đế Kinh mà đi.
Rất nhanh, cửa thành Đế Kinh liền hiện lên ở trước mắt của hắn.
"Cửa thành sao lại đóng?"
Giang Li nhíu mày.
Chín vị sứ giả cũng nhìn nhau.
Bọn hắn gọi rất lâu nhưng vẫn không có ai mở cửa.
Mà giờ khắc này.
Nội thành, sát khí nổi lên.
La Thành nhìn thấy mũi tên đầy trời bay đến trong nháy mắt, con ngươi co lại, con ngựa đang cưỡi hí lên, hắn cũng phát ra tiếng quát lớn, rút ra trường đao muốn ngăn cản.
Trên xe ngựa, Nhiếp Trường Khanh híp mắt.
"Chúng ta chưa động thủ, những kẻ này ngược lại đã động thủ trước. . ."
"Có ý tứ, so với những thế gia bên trong Bắc Lạc thành thì lớn mật hơn một chút."
Nhiếp Trường Khanh từ từ nói.
Năm trăm kỵ binh Bắc Lạc, bị mưa tên đầy trời bao phủ bên trong.
Trận mưa tên này như muốn trong tích tắc giết sạch toàn bộ kỵ binh Bắc Lạc thành!
Tâm tư ác độc, làm trái tim La Thành băng giá!
Nơi này là nơi nào?
Đế Kinh Hoàng thành, dưới chân thiên tử!
Có thể lại có người dám can đảm điều khiển trọng binh, vây giết bọn hắn!
Đây quả thực là xem Thiên Tử không ra gì!
Khó trách thành chủ đại nhân nói Đế Kinh rất loạn, quốc sư rơi đài, có chút gian thần nghịch tặc bắt đầu càn rỡ.
Mưa lao tới, giống mây đen mông lung.
Mỗi một con ngựa của kỵ binh đều bất an đạp vó.
Nhiếp Trường Khanh lơ đễnh, vươn tay ra nắm lấy đao mổ heo bên trên thùng xe.
Lấy một chiếc khăn trắng, lau sạch đao mổ heo.
Đối mặt với mưa tên, mặt hắn không đổi sắc, thậm chí có chút khoan thai tự đắc, giống như trước mặt chỉ là mưa bụi Giang Nam.
Bỗng dưng.
Trong xe, có một làn sóng linh khí vô hình khuếch tán ra.
Làm màn che thùng xe bay lên.
Sau đó, đầy trời mưa tên đột nhiên ngưng lại rơi xuống.
Dường như có một bức tường vô hình chặn hết tất cả mưa tên!
"Đốt."
Một giọng nói vang lên.
Áp lực to lớn từ trong xe phát ra làm những mũi tên dồn dập rơi xuống đất, đầu mũi tên bằng kim loại va chạm cùng nền đá, phát ra tiếng leng keng, giống như một bài nhạc ưu nhã.
Trên tường thành, những binh lính bắn tên sợ ngây người.
Cho dù là thất bát hưởng Tông sư, đối mặt mưa tên này sợ là đều muốn sứt đầu mẻ trán, bị bắn cho không thể trốn vào đâu được.
Nhưng tình huống trước mắt này, hoàn toàn vượt ra khỏi hiểu biết của bọn hắn!
"Thế nhân thiếu đi sự kính sợ đối với người tu hành."
"Lời nói của công tử, quả nhiên có lý."
Cánh tay thon dài vén màn che ra.
Thanh âm mềm mại quanh quẩn trong không trung.
Ngưng Chiêu mặc một váy trắng, ba ngàn sợi tóc rủ xuống, dập dờn trong gió, nàng bên cạnh, Y Nguyệt cầm trường tiên đi ra, trên mặt mang theo sự lạnh lung và sát ý.
Nhiếp Trường Khanh cũng im lặng đứng lên.
Áo trắng trong gió bay phất phới.
Đao mổ heo được lau sạch rung lên nhè nhẹ.
Ngưng Chiêu ngước mặt lên, nhìn về Đế Kinh, khẽ thở dài một cái: "Các ngươi nên vui mừng, lần này không phải công tử đích thân tới. . ."
"Không cần nói nhảm, công tử nói, hết thảy như cũ, giống như cách xử lý những thế gia ở Bắc Lạc vậy, giết là được."
Y Nguyệt chân mày cau lại, nói.
Sau đó tung người bay ra khỏi xe.
Roi dài trong tay vung ra, cuốn những mũi tên trên mặt đất lên, đột nhiên phóng ra.
Mũi tên bay về các hướng khác nhau.
Bắn về phía binh lính trên cổng thành.
Từng binh lính bị bắn trúng, té xuống thành lầu.
Nhiếp Trường Khanh cũng hành động.
Mặc dù hắn chỉ là phu xe, mặc dù hắn chỉ cầm đao mổ heo.
Thế nhưng, khi hắn từ khung đứng lên, cầm đao mổ heo lên.
Dường như có một cỗ đao ý phát ra đè nén làm cho người ta không thở nổi.
Đao mổ heo bay lên.
Nhiếp Trường Khanh ánh mắt lạnh lùng.
"Ta hết sức đồng ý với câu nói của công tử, người cùng cấp độ mới cần nói lý lẽ, không cùng một đẳng cấp, giết xong rồi nói."
Nhiếp Trường Khanh nói.
Bên trên đao mổ heo dường như có một cỗ đao ý ẩn hiện.
Đột nhiên bắn ra, đao mổ heo trên không trung bỗng nhiên hóa thành một vệt đen phóng đi.
Máu văng ba thước.
Như một đao cắt rau hẹ.
Trên cổng thành, tiếng binh lính rú thảm cũng không phát ra, từng người một bị chém làm hai.
Nhiếp Trường Khanh đứng im ở xe ngựa, bàn tay như đang khống chế đao mổ heo ở phía xa.
《 Ngự Đao quyết 》, nhất khí ngự đao, cách không giết địch!
Nhiếp Trường Khanh vung tay ba lần, chém ba đao.
Binh lính trên cổng thành lập tức chết hơn phân nửa, binh lính còn lại sợ vỡ mật quay người chạy trốn.
Dòng máu từ trên tường thành chảy xuống, phát ra mùi tanh nồng nặc.
Đao mổ heo trở về trong tay Nhiếp Trường Khanh, hắn lấy khăn trắng lau thân đao một cách nhẹ nhàng.
Ngưng Chiêu một thân váy trắng, chầm chậm màn che xuống.
Ánh mắt xinh đẹp nhìn vào hương lâu.
Đôi tay thon nhẹ nhàng chỉ tay.
"Đi hướng lầu các đó."
Nhiếp Trường Khanh nghe vậy, thu hồi đao mổ heo, kéo dây cương, gió thổi qua sợi tóc của hắn, áo trắng không nhuốm bụi trần.
Trò hay chỉ vừa mới bắt đầu.
Nhiếp Trường Khanh quật dây cương, vó ngựa trước nhấc lên, lao đi.
La Thành đỏ mặt lĩnh suất 500 kỵ binh, trùng trùng điệp điệp theo sau.
Trong hương lâu.
Bầu không khí đè nén một cách kì lạ.
Rất nhiều đại thần thân thể run lẩy bẩy.
Hà Thủ sắc mặt trắng bệch, vốn dĩ đang thoải mái cầm chén rượu, cũng làm rơi xuống đất, vỡ tan ra.
Hắn nhìn quân lính được điều động từ phủ tướng gia chỉ trong nháy mắt đã bị giết tan tác, tim của hắn. . . Dường như thắt lại.
"Hà đại nhân, nhanh. . . Nhanh lên!"
Vài vị đại thần sắc mặt hốt hoảng, nói.
Hà Thủ lấy lại tinh thần, muốn đi xuống lầu.
Nhưng mà, dưới lầu, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, đã thấy một vị nô tài mặt mũi tràn đầy kinh hoảng bò lên cầu thang, đứng ngoài cửa thở hổn hển nói.
"Đại nhân, việc lớn không tốt.”