Chương 99: Chỉ hy vọng nàng bình an
Người dịch: Duy Cường
Đế Kinh, Tử Kim cung.
Trên bàn, tấu chương đã xếp một xấp dày.
Nhưng mà, Vũ Văn Tú không hề liếc mắt nhìn dù chỉ một chút.
Bởi vì không cần nhìn, hắn cũng biết nội dung bên trong tấu chương là cái gì, nhất định là vạch tội quốc sư, Giang Li cùng với Lục Phiên.
Cánh cửa gỗ điêu khắc hoa văn tinh xảo của Tử Kim cung được đẩy ra, vang lên một tiếng két, làm cho bầu không khí u ám tĩnh mịch của Tử Kim cung có thêm một chút sức sống.
Lão thái giám hốt hoảng đi tới, phất trần vung vẩy liên tục theo nhịp bước chân.
Vũ Văn Tú ngồi trên long ỷ liếc nhìn lão thái giám, ngón tay trỏ để dọc bề môi, ra hiệu lão thái giám không nên làm ồn.
"Đừng làm Hắc Long của trẫm sợ."
Lão thái giám khẽ giật mình, vội vàng nhón chân lên, bước đi dè dặt cẩn thận.
"Tra được kẻ trộm chín đạo chiếu lệnh của trẫm chưa?"
Vũ Văn Tú nói.
Âm thanh của hắn rất lạnh, tràn đầy sát ý.
Mặc dù Vũ Văn Tú tuổi nhỏ, nhưng hắn cảm giác mình rất ôn hòa, rất nhẫn nhịn.
Nhưng mà, sự việc lần này, đã chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn.
Lão thái giám quỳ rạp trên đất, hít sâu một hơi, nói: "Đã tra được, là đại thần Hà Thủ mua chuộc tiểu thái giám làm nhiệm vụ quét dọn thư phòng, ăn trộm chín đạo chiếu lệnh do bệ hạ ngự bút."
“A…”
Vũ Văn Tú vuốt nhẹ Hắc Giao, hai mắt hơi híp lại.
"Tiểu thái giám đó đâu?"
Vũ Văn Tú hỏi.
"Đã giải vào đại lao, chờ bệ hạ xử lý." Lão thái giám rưng rưng nói, bản thân hắn là đứng đầu tất cả thái giám trong cung, thủ hạ dưới tay làm ra chuyện như vậy, hắn cũng khó thoát khỏi phải chịu trách nhiệm.
"Có tra được hướng đi của chín đạo chiếu lệnh không?"
Vũ Văn Tú hỏi.
Thân hình đang quỳ rạp trên đất của lão thái giám hơi rung một cái, một lát sau, mới mở miệng nói: "Hà Thủ cấu kết với các đại thần, đêm qua hướng về Nguyên Xích thành liên tiếp phát ra chín đạo Thiên Tử chiếu lệnh ... Muốn triệu Giang Li vào kinh thành."
Trên long ỷ, Vũ Văn Tú nở một nụ cười, tiếng cười trầm thấp có chút bi thương.
"Đem kẻ trộm chiếu lệnh chém đầu, thủ cấp đưa đến phủ của Hà Thủ."
Tiếng cười dừng lại.
Bên trong Tử Kim cung, bỗng nhiên tiếng nói của Thiên Tử vang lên, âm thanh có chút lạnh lẽo.
Lão thái giám đang nằm rạp trên mặt đất, thân thể hơi lắc một chút.
...
Đại Chu. Tướng phủ.
Nếu giờ phút này có người ở đây, sẽ phát hiện, trong tướng phủ, thế mà tập trung rất nhiều đại thần trong triều đình, chỉ trừ những người thuộc về một mạch của quốc sư là không có mặt.
Tướng phủ, là phủ đệ của thừa tướng Đại Chu.
Nguyên nhân vì hoàng đế tin tưởng quốc sư, nên địa vị của thừa tướng từ trước đến nay ở vào tình trạng khá khó xử, vẫn tham gia triều hội bình thường nhưng giống như một người vô hình, cảm giác tồn tại rất thấp.
Cho tới nay, người đời chỉ biết quốc sư Đại Chu Khổng Tu, ít ai quan tâm đến Đại Chu thừa tướng.
Mặt khác, thừa tướng xuất thân thế gia của Đế Kinh, hoàng đế Đại Chu vì suy yếu lực ảnh hưởng của thế gia nên nâng đỡ quốc sư, suy yếu thừa tướng, tạo thành tình trạng người đời ít biết tới thừa tướng.
Hôm nay, tướng phủ cực kỳ náo nhiệt.
Thừa tướng Đại Chu là Triệu Khoát, một ông lão dáng dấp văn nhược thư sinh, mặc y phục trắng, thân hình gầy gò.
Hắn ngồi tại chính đường, phía dưới các vị đại thần phân ra ngồi hai bên trái phải, đang lẫn nhau tranh luận.
Đám đại thần trong tướng phủ phần lớn là đại biểu của tập đoàn thế gia tại Đế Kinh.
"Tên Lục Bình An này muốn đối phó chúng ta, nhưng không đích thân đến, chỉ phái tỳ nữ cùng xa phu tới kinh đô! Đây là đang xem thường chúng ta!"
"Tướng gia, chúng ta nên cẩn thận sẽ tốt hơn, Bắc Lạc Lục Bình An rất quỷ dị!"
"Thế gia của Bắc Lạc thành đã cắm rễ lâu năm ở đó, vẫn bị kẻ này dùng thủ đoạn độc ác diệt tận gốc, chúng ta không thể khinh địch."
Rất nhiều đại thần mở miệng, nghị luận ầm ĩ.
Thừa tướng Triệu Khoát mặc dù già nua, có vẻ ốm yếu, nhưng ánh mắt rất sáng, khi Vũ Văn Thác còn tại vị, lực ảnh hưởng của hắn bị hạ xuống mức thấp nhất, khi tiên đế qua đời, hắn cho là cơ hội của mình đã tới, kết quả lại xuất hiện Khổng Tu nắm hết quyền hành, lần nữa đưa hắn đè xuống.
Bây giờ, Khổng Tu tự thân cũng lo không xong, là thời điểm hắn lần nữa xuất hiện trước mặt người đời, để thế nhân biết được Đại Chu còn có hắn vị thừa tướng này.
Không có Khổng Tu phụ tá, hoàng đế Vũ Văn Tú chỉ là một đứa trẻ con miệng còn hôi sữa, tất nhiên sẽ bị bọn hắn những lão hồ ly này đùa bỡn trong lòng bàn tay.
"Hà đại nhân, chuyện của ngươi như thế nào rồi?"
Triệu Khoát nhìn về phía Hà Thủ, hỏi.
Hà Thủ buông chén trà đang cầm trong tay xuống, nhẹ nhàng cười rộ lên: "Tướng gia xin yên tâm, chuyện ngài phân phó, tất cả đều làm xong."
"Thiên Tử xuất liên tục chín đạo chiếu lệnh, một đạo chiếu chỉ, Giang Li có thể không nghe, nhưng liên tục chín đạo... Dù là lúc trước Bạch Phượng Thiên cũng không dám kháng chỉ, Giang Li hắn tất nhiên cũng không dám."
Hà Thủ vuốt vuốt chòm râu, cười khẽ.
"Còn như tỳ nữ cùng xa phu của Lục Bình An vào kinh thành... Không phải là chuyện quan trọng gì."
"Bắc Lạc thành là địa bàn của Lục Bình An, hắn có thể ở đó hô mưa gọi gió, nhưng... Đến Đế Kinh, hắn chẳng là cái gì, thảm trạng của Bắc Lạc thế gia, không có khả năng xảy ra trên thân của chúng ta, huống chi, tới chỉ là tỳ nữ cùng xa phu của hắn."
"Nho nhỏ tỳ nữ cùng xa phu, chỉ là nhân vật thấp hèn, bọn chúng dám động đến triều đình trọng thần như chúng ta sao?"
Hà Thủ cười nói.
Thừa tướng Triệu Khoát cũng vỗ tay tán thưởng, trên môi không kìm được nụ cười.
Đám đại thần đang châu đầu ghé tai xung quanh cũng dồn dập ca ngợi.
"Mọi việc đều phải cẩn thận, bây giờ bên ngoài Nguyên Xích thành, đại quân Bắc quận đang nhìn chằm chằm, chúng ta càng phải cẩn thận, đừng trở thành một đám thần tử mất nước."
Triệu Khoát nói.
Quần thần phía dưới đều đồng loạt gật đầu.
Hà Thủ có vẻ hơi lơ đễnh, không xem đây là chuyện quan trọng, hướng về phía Triệu Khoát chắp tay: "Tướng gia quá lo lắng."
"Mặc dù đại quân Bắc quận của Đạm Đài Huyền chiếm cứ Nguyên Xích thành, thế nhưng bây giờ đã lui một trăm ba mươi dặm, vì sao như vậy? Bởi vì phía sau có đại quân Tây quận của phản tặc Hạng Thiếu Vân."
"Hai hổ tranh nhau, chắc chắn có một bị thương, bây giờ Đạm Đài Huyền cần lo lắng là đại quân của Hạng Thiếu Vân, thời điểm này hắn không dám tiến đánh Đế Kinh, một khi hắn bị Hạng Thiếu Vân tìm ra sơ hở, chắc chắn sẽ bị tan tác, Đạm Đài Huyền thua không nổi."
Ánh mắt của Hà Thủ sáng lấp lánh, đang phân tích tình thế.
"Bây giờ, cái chúng ta cần quan tâm là năm trăm thiết kỵ mà Lục Bình An điều động vào kinh thành.."
"Yêu nhân loạn quốc, thế mà dám phái người vào kinh thành, muốn động đến chúng ta, Lục Bình An hắn là cái thứ gì, một cái công danh đàng hoàng cũng không có, chỉ là con trai của Lục Trường Không, vậy mà dám ngông cuồng như vậy!"
"Đã như vậy, chúng ta liền giết gà dọa khỉ, dùng binh mã tướng gia âm thầm tích lũy những năm qua, tiêu diệt tỳ nữ cùng xa phu của hắn, triệt để làm hắn mất hết can đảm!"
"Cũng làm cho tiểu hoàng đế của chúng ta hiểu rõ, Lục Bình An không thể nào trở thành chỗ dựa của hắn, chỉ có chúng ta mới có thể giúp đỡ hắn."
Bàn tay của Hà Thủ vỗ một cái bộp vào mặt bàn, nói.
Đám đại thần hai mặt nhìn nhau, thần sắc có vẻ do dự.
Đang ngồi trên vị trí chủ tọa, ánh mắt của thừa tướng Triệu Khoát hơi lóe lên, sau đó, chậm rãi vỗ tay.
Như nhận được tín hiệu, các vị đại thần cũng dồn dập phụ họa.
Khóe miệng của Hà Thủ hơi nhếch lên, hắn rất hưởng thụ cảm giác được mọi người công nhận như thế này, nửa đời trước của hắn âu sầu thất bại, đến tuổi già nhất định phải làm cho thanh danh lưu truyền đến ngàn đời sau!
...
Nguyên Xích thành.
Đại doanh của quân đội Đại Chu.
Một vị tiếp một vị sứ giả cưỡi tuấn mã xông vào trong quân doanh.
Toàn bộ quân doanh của Đại Chu triệt để sôi trào lên.
Giang Li toàn thân khoác áo giáp màu bạc, bước ra khỏi căn lều lớn, bên ngoài, đã tụ tập sáu vị sứ giả.
Thiên Tử liên tục phát ra sáu đạo chiếu chỉ.
Lúc này bầu trời hơi nổi lên những tia sáng màu bạc, ánh nắng ban mai vừa ló dạng nơi chân trời.
Hắn nhìn từng vị sứ giả, trước mắt bỗng hiện lên hình ảnh từ nhiều năm trước:
Trên sa mạc rộng lớn, từng cột khói bốc thẳng lên cao, ánh tà dương đỏ như máu vung vẩy trên đại mạc, nhuộm đỏ thân người.
Khi đó, hắn còn trẻ tuổi.
Cầm đao đứng bên cạnh người mà hắn kính nể nhất, người sau ngắm nhìn đại mạc, lẳng lặng thở dài một hơi.
Đối mặt với chín đạo chiếu chỉ.
Bất đắc dĩ từ bỏ cơ hội quý giá bình định Tây Nhung, dưới trời chiều, hạ lệnh chôn sống ba mươi vạn người Nhung.
Không sai là người Nhung, mà không phải toàn bộ là Nhung binh.
Giang Li còn nhớ kỹ lời nói của Bạch Phượng Thiên.
"Tây Nhung, Đông Di, Nam Man, Quỷ Phượng cùng với Khổng Tước quốc, năm tộc người Hồ này sẽ trở thành đại họa của Đại Chu, một khi ngũ Hồ vào biên cảnh, nhất định sẽ làm cho dân chúng lầm than, sinh linh đồ thán, đời ta không thể bình định ngũ Hồ, chỉ có thể dùng kế sách táng tận lương tâm này suy yếu một phương."
Lúc trước Bạch Phượng Thiên cực kỳ bất đắc dĩ, cực kỳ không cam tâm đối mặt với chín đạo chiếu lệnh.
Bây giờ, Giang Li hắn cũng đối diện tình cảnh tương tự.
Có lẽ đây là một loại luân hồi.
Giang Li tận mắt nhìn thấy Thiên Tử chiếu thư, mỗi một phần đều do hoàng đế đích thân viết, còn có Thiên Tử ngự ấn.
Chín đạo Thiên Tử chiếu, biểu lộ quyết tâm của hoàng đế.
Giang Li một thân áo giáp bạc, áo choàng sau lưng phất phơ theo gió, nhướng mắt nhìn ra khỏi Nguyên Xích thành, ở xa xa, phảng phất thấy được đại quân Bắc quận lít nha lít nhít bên ngoài Nguyên Xích thành.
Khi ánh rạng đông vừa ló dạng nơi phía đường chân trời, ánh nắng bình minh đỏ hồng chiếu rọi xuống Nguyên Xích thành.
Lại có ba con tuấn mã rong ruổi tới, ba đạo chiếu lệnh liên tiếp truyền vào đại doanh.
Giang Li không tiếp tục kháng chỉ, hắn gỡ giáp, quỳ một chân trên đất tiếp nhận chín đạo chiếu lệnh.
Trước khi đi.
Giang Li tìm đến Xích Luyện, nói: "Mang Thanh Điểu rời khỏi Túy Long thành."
Xích Luyện khẽ giật mình: "Rời khỏi Túy Long thành, đi đâu?"
Giang Li nhìn về phía Túy Long thành, dường như có thể trông thấy thiếu nữ đang bận rộn nấu canh gà trong bếp, ánh mắt có chút lưu luyến.
"Đi Bắc Lạc, tìm Bắc Lạc Lục thiếu chủ, nơi đó, là chỗ an toàn nhất trên thiên hạ, ta chỉ hy vọng nha đầu kia được bình an."
Giang Li đi.
Dưới sự hướng dẫn của chín vị sứ giả, trong ánh mắt bịn rịn của binh lính Đại Chu.
Vươn mình lên ngựa, thẳng hướng Đế Kinh.
...
Dưới sự suất lĩnh của La Thành, năm trăm thiết kỵ, đạp lên ánh nắng mà đi.
Nhiếp Trường Khanh ngồi trên khung xe ngựa, đao mổ heo gác một bên càng xe.
Bên trong xe, Ngưng Chiêu cùng Y Nguyệt đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần, vận chuyển công pháp.
Cửa thành Đế Kinh mở rộng.
Trên cổng thành, ánh mắt của binh lính gác thành quỷ dị nhìn chằm chằm theo xe ngựa cùng năm trăm thiết kỵ từ Bắc Lạc mà đến.
Không có người nghênh đón, thậm chí khi đám thiết kỵ vừa qua khỏi cửa thành, lính gác liền đem cổng thành khép kín, còn đem cái chốt bằng gỗ hạ xuống.
La Thành giục ngựa, ánh mắt hắn ngưng tụ, ngắm nhìn bốn phía.
Trên đường phố phồn hoa của Đế Kinh, thế mà giờ này không có một bóng người, phảng phất một tòa thành chết.
Xung quanh mơ hồ có sát cơ đang tràn ra, bao phủ chung quanh hắn cùng năm trăm thiết kỵ.
Xe ngựa dừng lại, từ trong khoang mũi của tuấn mã phát ra một tiếng hí bất an.
"La thống lĩnh, cẩn thận."
Trong xe ngựa truyền đến âm thanh của Ngưng Chiêu.
La Thành chầm chậm đem trường đao bên hông rút ra, năm trăm thiết kỵ cũng đồng thời làm theo.
Trên xe ngựa, Nhiếp Trường Khanh chậm rãi mở mắt ra, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
Cùng lúc đó.
Trên tằng cao nhất của tửu lâu đệ nhất Đế Kinh, Vọng Hương Lâu.
Một bàn rượu thịt được sắp xếp chỉnh tề.
Hà Thủ mặc một thân y phục trắng, cùng vài vị đại thần của triều đình đang ngồi ngay ngắn, chuyện trò vui vẻ.
Chọt có một binh sĩ từ bên ngoài đi vào, kề bên tai hắn nói mấy câu.
"Chư vị, trò hay mở màn, chúng ta cùng nhau quan sát trò hay này."
Hà Thủ cùng vài vị đại thần đứng dậy rời bàn, tiến gần bên cửa sổ, chắp tay từ trên cao nhìn xuống, quan sát phố chính của Đế Kinh.
Trên đường phố, có âm thanh của dây cung nổ vang.
Hàng ngàn mũi tên từ trên cổng thành rơi xuống như mưa.
Giống như bóng ma tử vong, bao phủ năm trăm thiết kỵ.