Chương 54: [Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Luyện khí tầng 100, cũng không khó lắm.

Phiên bản dịch 10862 chữ

Dịch: Mèo Rừng

Âm thanh ưu nhã của Lục Phiên quanh quẩn ở trên sân thượng.

Quốc sư híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào Lục Phiên, một lúc sau, trên khuôn mặt nhăn nheo của hắn lộ ra nụ cười hiền hòa.

“Tốt, rất tốt.”

Quốc sư nói.

Nói rồi, hắn bắt đầu kịch liệt ho khan, vẻ mặt cũng có hơi chuyển sang màu đỏ hồng.

Tay áo nâng lên, đánh về phía lồng ngực mình, mới dần ho chậm lại

Gió thổi nhẹ nhàng, quốc sư nhìn về bên phía đối diện đảo nhỏ, trên gương mặt mang theo vẻ hưởng thụ.

“Thật là một địa phương thoải mái…Đợi khi nào lão hủ thay bệ hạ bình định phản loạn xong, nhất định phải chuyển tới nơi này để dưỡng lão, chỉ cần ở bên ven hồ xây một gian nhà lá là được rồi.”

“Gió nổi mưa rơi, nhàn nhã uống rượu trong nhà tranh.”

“Trời quang mây tạnh, thư thả câu cá trên mặt hồ.”

Quốc sư cười, bên trong ánh mắt mông lung của hắn, tràn ngập vẻ chờ mong cùng khát vọng.

Lục Phiên nghe vậy, cười nói: “Đến lúc đó, Bình An sẽ cùng ngươi đánh cờ, tháng ngày an nhàn.”

Lập tức, quốc sư cười to, khoái trá dào dạt, giống như là không kiểm soát được sẽ bị tràn ra ngoài vậy.

“Hi vọng Bình An ngươi nói được sẽ làm được, năng lực càng lớn, dã tâm cũng sẽ lớn dần theo, ít nhất thì lão hủ ở trên thân thể của ngươi cũng không cảm thấy được dã tâm gì cả…”

Quốc sư nhìn lấy Lục Phiên, sắc mặt ôn hòa.

Lục Phiên thì ngồi trên xe lăn, nhẹ nhàng vuốt lấy chăn dê mỏng, không nói gì cả.

Hắn không phải là không có dã tâm, chỉ là…

Quốc sư nói giang hồ, miếu đường, thiên hạ…căn bản là không ở bên trong phạm vi dã tâm của hắn.

Đại Chu chẳng qua là một gốc nhỏ ở Ngũ Hoàng đại lục mà thôi.

Ánh mắt của Lục Phiên, chính là cải tạo toàn bộ Ngũ Hoàng đại lục, thậm chí…không chỉ là như vậy thôi đâu .

Cho nên, quốc sư nói Lục Phiên không có dã tâm, kỳ thực cũng đúng.

“Phu tử, thật ra thì ngươi có thể nghỉ ngơi.”

Lục Nhìn nhìn quốc sư, nói.

“Thiên hạ phân tách lâu ngày sẽ hợp nhất lại, nhưng mà hợp nhất lâu quá rồi cũng phân tách tiếp, ngươi chỉ thủ ở hiện tại, tuy nhiên, chưa chắc ngươi có thể thủ được ở tương lai.”

Quốc sư đứng dậy, run rẩy mà đứng ở trên lan can sân thượng, tay áo ở phía sau thả lỏng xuống, rủ lấy mái tóc trắng phơ của mình, hắn ngóng nhìn mặt hồ tĩnh lặng kia.

“Khi tiên đế băng hà, đã từng ủy thác cho lão hủ, lão hủ cũng đã hứa hẹn với tiên đế, há có thể nói rời đi liền rời đi, lưu lại một mình bệ hạ đối đầu với sói dữ bốn phương?”

“Lão hũ không cần giữ vững tương lai, chỉ cầu giữ cho hiện tại, khiến cho bệ hạ ở trong tuyệt cảnh thấy được một một tia hy vọng là được rồi."

Quốc sư chậm rãi nói, âm thanh có chút thâm thúy cùng mỏi mệt.

“Bình An, nếu như cho ngươi phụ tá bệ hạ, ngươi có nguyện ý không?”

Quốc sư xoay người lại, khuôn mặt đầy những cái bớt mà chỉ lão nhân mới có kia, hiện ra một tia chờ mong, nhìn chằm chằm vào Lục Phiên.

Lục Phiên ngồi trên xe lăn, kẹp lấy một quân cờ đen từ bên trong hộp cờ, nhẹ nhàng hạ xuống bàn cờ, ngón trỏ đỡ lấy quân cờ, nhẹ nhàng vuốt ve, nói.

“Ta, không muốn.”

Một lời từ chối đơn giản nhưng lại dứt khoát, mảy may không lối thoát nào.

Quốc sư cũng không có thất vọng, dù sao thì câu trả lời của Lục Phiên đã nằm trong dự đoán của hắn.

“Lải nhải đủ rồi, lão hủ cũng nên đi Lục phủ để đào hành. . .”

Quốc sư sải hai bước về phía lầu các.

Lục Phiên sững sờ, “Hành...Không đúng, Mạc Thiên Ngữ còn chưa đào ra nữa hả?”

Lục Phiên ngây cả người, hắn cho là quốc sư đã cứu Mạc Thiên Ngữ xong mới tới đây.

Tên Mạc Thiên Ngữ này…là đệ tử thật sao?

“Tên tiểu tử kia, coi trời bằng vung, tinh nết cao ngạo, cho hắn chịu khổ một chút cũng tốt.”

Quốc sư khoát tay áo.

Bỗng nhiên, quốc sư đứng yên ở trước cái thang lầu các, nhìn lấy Lục Phiên.

Sau đó, quốc sư thoáng cái trở nên trang nghiêm.

Tay áo lớn vẫy một cái, hai tay đan xen nhau đặt ở trước người, bỗng nhiên dâng lên một cỗ áp bách chỉ thuộc về Hạo nhiên khí, phát ra từ trên người Quốc sư.

“Nho giáo, Khổng Tu.”

Mắt Lục Phiên lóe lên, xe lăn tự động chuyển hướng, đối diện với quốc sư, hai tay hắn cũng đan xen lẫn nhau.

“Bặc Lạc, Lục Phiên.”

Hai người hơi hơi chắp tay.

Quốc sư tự khai ra tính danh của mình, đây là tán thành thực lực cấp Chư Tử của Lục Phiên.

Sau tức khắc, quốc sư ngửa mặt lên trời cười to, xoay người giẫm lên chiếc thang, đi xuống lầu.

“Ngưng tỷ.”

Lục Phiên nói khẽ.

“Vâng.”

Ngưng Chiêu hiểu ý, đi đến phía sau xe lăn, đẩy xe lăn đi theo đằng sau quốc sư.

Nghê Ngọc thì cõng bàn cờ.

Nhiếp Trường Khanh ôm đao mổ heo, thấy Nhiếp Song cũng muốn đi theo đằng sau, hắn bèn trừng mắt.

“Trong nửa canh giờ phải chạy hai mươi vòng quanh đảo, không hoàn thành liền phạt trung bình tấn hai canh giờ.”

Khuôn mặt nhỏ của Nhiếp Song trở nên trắng bệch.

Nhiếp Trường Khanh…ngươi thay đổi!

Mặt mũi Nghê Ngọc tràn đầy đồng tình mà vỗ lấy bả vai Nhiếp Song, sau đó, hấp tấp bắt kịp Lục Phiên.

Gió mát thổi chầm chậm ven hồ.

Lục Trường Không xếp bằng ở một gốc hoa cúc lớn, tâm khí thần của hắn trở nên trì trệ, linh khí trong cơ thể phun trào với tốc độ cực nhanh.

Hắn cảm thấy đóa hoa cúc lớn kia đang phun ra nuốt vào một sợi linh khí.

Hắn lắng động tâm thần lại, với ý định bắt giữ sợi linh khí mà hoa cúc này đang phun ra nuốt vào, muốn “cướp khí từ miệng cúc.”

Bỗng nhiên, Lục Trường Không mở mắt ra.

Khí huyết toàn thân của hắn liên tục nổ vang lên.

Tiếng nổ vang lên trong không trung, hắn đứng tại chỗ đánh một bộ quyền tên 《Diễn Kinh》toàn thân tỏa ra hơi nóng mông lung.

Mà sợi linh khí ở bên trong hoa cúc lớn kia, bị hắn khóa chặt lại, dẫn dắt vào bên trong khí đan.

Sắc mặt hắn đỏ lên, hắn dồn nén hết sức lực, phảng phắc là chơi trò kéo co với sợi linh khí này vậy.

Nhưng mà, sợi linh khí bị hoa cúc phun ra nuốt vào này, giống như là nặng hơn cả một ngàn quân vậy, mặc kệ Lục Trường Không dùng sức bao nhiêu, đều không di chuyển chút nào cả.

Lục Phiên vừa mới ra khỏi lầu các, liền cảm ứng được trạng thái của Lục Trường Không, thoáng cái kinh ngạc.

Không nghĩ tới lão cha của mình cũng có thiên phú để tu hành.

Đáng tiếc, vì chưa luyện《 Diễn Kinh 》do 【 Vạn Pháp Hồng Lô 】thôi diễn, cho nên không thổ nạp linh khí được.

Ngưng Chiêu đẩy xe lăn.

Lục Phiên ngồi trên đấy, chậm rãi ngâm tụng 《 Địa Tàng kinh 》do 《 Diễn Kinh 》thôi diễn ra.

Thân tâm khẽ động.

Hắn ỷ vào cường độ linh hồn của bản thân mà cách không truyền âm.

Mỗi một câu một từ đều cách vài dặm đường, thẳng đến bên tai của Lục Trường Không.

Thân thể của Lục Trường Không chấn động.

Không thể tưởng tượng nổi mà nhìn về hướng lầu các.

Hắn kinh hãi thủ đoạn của Lục Phiên, đồng thời cũng tập trung ý chí, dựa theo sự miêu tả của công pháp 《 Địa Tàng kinh 》mà vận chuyển linh khí.

Thuận theo sự vận chuyển, khí đan của hắn xuất hiện một cái lực hút cực kỳ cường đại.

Miễn cưỡng rút ra cái sợi linh khí mà hoa cúc đang phun ra nuốt vào kia, sau đó dọc theo toàn thân hắn, gột rửa hết thảy rồi lại tràn vào khí đan.

Trên mặt Lục Trường Không lộ ra vẻ vui mừng, xếp bằng ngồi trên mặt đất.

Quần áo trên người hắn, không gió mà bay, chậm rãi lắng đọng.

Hắn thành công bước vào nhị đoạn Khí Đan cảnh.

“Kiểm trắc: Lục Trường Không (thân phận: Thành chủ Bắc Lạc thành) đã thành công đột phá nhị đoạn Khí Đan cảnh, có thể rút phần trăm là 1 sợi linh khí, có rút phần trăm hay không?”

Đột nhiên bắn ra hệ thống nhắc nhở khiến cho khóe miệng Lục Phiên có hơi giương lên.

【 Vạn Pháp Hồng Lô 】là do 【 Truyền Đạo đài 】chế tạo ra, mà 《 Địa Tàng kinh 》lại do 【 Vạn Pháp Hồng Lô 】thôi diễn, có dính dáng tới 【 Truyền Đạo đài 】.

Mà người tu hành một khi đã dính dáng đến 【 Truyền Đạo đài 】, thì khi tu được linh khí, Lục Phiên đều có thể rút lấy phần trăm từ đó.

Ví thế, khi Lục Trường Không bước vào nhị đoạn Khí Đan cảnh, Lục Phiên cũng có thể rút phần trăm là một sợi linh khí ra.

Không do dự, hắn lựa chọn rút phần trăm.

Lục Phiên nhìn lấy cột linh khí, số lượng dự trữ linh khí tối đa đã biến thành 102 sợi.

Bỗng nhiên, Lục Phiên có hơi híp híp mắt lại, hắn chợt nghĩ tới, bí cảnh ở dãy Ngọa Long cũng thông qua 【 Truyền Đạo đài 】để xây dựng, nếu vậy thì chỉ cần có người tu hành ở bên trong bí cảnh thu hoạch được linh khí, vậy thì hắn cũng có thể rút lấy phần trăm tương ứng.

Điều này khiến cho trái tim của Lục Phiên đập mạnh, có chút chờ mong.

Có lẽ, Luyện khí tầng 100…cũng không khó cho lắm.

Lục Trường Không bước vào nhị đoạn Khí Đan cảnh, tinh khí thần cả người hắn phát sinh thuế biến.

Quốc sư nhìn Lục Trường Không, đáy mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.

Nhưng hắn cũng không nói gì thêm, thay vào đó là cười nói với Lục Phiên.

‘’Lão hủ thấy những cây hoa cúc này rất là tốt, không biết Bình An có thể bỏ đi thứ yêu thích, tặng lão hủ một bông?’’

Lục Phiên ngồi trên xe lăn, cúi đầu vuốt vuốt ngón tay thon dài của mình, lãnh nhạt nói.

“Không thể.”

Lại là một lời từ chối vô cùng dứt khoát.

Quốc sư cũng không bắt buộc, chỉ là có chút hâm mộ mà liếc nhìn những Triều Thiên Cúc kia.

Vào đảo tuy có hơi không thoải mái, nhưng khi ra đảo lại hết sức hài hòa.

Đoàn người đi lên chiếc thuyền gỗ xa hoa.

Thuyền bơi ở trên hồ, thưởng thức phong thức hồ xanh, rất nhanh thì tới được bến tàu Bắc Lạc hồ.

Lục Trường Không đỡ quốc sư đi xuống thuyền.

Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh thì đỡ xe lăn, đặt nó lên nền gạch xanh.

Ở phía xa kia.

Tiếng vó ngựa dần vang lên, nương theo đó là một âm thanh lừa hí.

“Ừmm ngangg ~ Ân ngang ~”

Đường đá xanh ven hồ, một cỗ xe lừa cũ kỹ chậm rãi mà đi tới, mọi người cũng không xem đây là chuyện to tác gì, coi đây chỉ là một dân chúng ở bên trong Bắc Lạc thành đang đi trên đường mà thôi.

Xe lừa từ từ đi tới, chạy tới trước mặt mọi người, trên xe là một thanh niên thuần phác, vận một chiếc vải bào màu xanh đen, hướng mọi người nở nụ cười ngây ngô.

Bỗng nhiên, cọng dây nhỏ ở phía trên cần câu bỗng nhiên đứt dây, củ cà rốt đang treo trên đó cũng vì vậy mà rơi xuống, lăn trên mặt đất.

Lỗ mũi của con lừa phát ra hơi nóng, nó giương móng trước lên, toàn bộ chiếc xe lừa suýt chút nữa là bị lật nghiêng.

Thanh niên thuần phác ngồi ở trên chiếc xe lừa đã sợ tới xanh mặt, hắn ngã xuống mặt đất, phát ra tiếng hú thảm.

Mọi người kinh ngạc nhìn lại, cho là phát sinh sự cố.

Thanh niên lăn trên mặt đất.

Ngay lúc này, cả người hắn tựa như một chiếc lò xo, nảy khỏi mặt đất, biến hóa thành một bóng đen, phóng thẳng tới quốc sư.

Trong tay áo chiếc vải bào đen xanh kia, trượt ra một cây kéo màu bạc trắng, ánh nắng mặt trời chiếu thẳng xuống, tản ra một hàn mang lạnh lùng.

Kéo bạc đoạt hồn trong vô ảnh, chỉ thấy máu tuôn không gặp người.

Khuôn mặt chất phác đã biến mất, thay vào đó, là sự tự tin và lãnh khốc của đệ nhị thích khách.

Tin điều của thích khách chính là thừa dịp mục tiêu chưa sẵn sàng, một đòn giết chết.

Bầu không khí thoáng cái trở nên sắc bén cùng khắc nghiệt.

Bạn đang đọc [Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn của Lý Hồng Thiên

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    18

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!