Dịch: Mèo Rừng.
“Có thích khách!”
Ngay sau khi ngân mang chợt lóe lên, Lục Trường Không vừa đột phá nhị đoạn Khí Đan cảnh liền có phản ứng.
Bộ quần áo cẩm tú trên người hắn phồng lên, phát ra tiếng quát lớn.
Đao mổ heo trên tay Nhiếp Trường Khanh chợt rút ra, xoay tròn cực nhanh ở trên không trung.
Váy trắng của Ngưng Chiêu trở nên vặn vẹo, ngăn ở trước người Lục Phiên, cho dù là Nghê Ngọc đang nôn mửa cũng lộ ra vẻ mặt hung thần ác sát mà cõng lấy bàn cờ.
Bầu không khí thoáng cái trở nên giương cung bạt kiếm, phảng phất đâu đâu đều tồn tại sát khí.
“Cút!”
Lục Trường Không gầm nhẹ.
Một tiếng này, hắn cuốn theo linh khí, khiến cho âm thanh giống như tiếng chuông nổ vang.
Với ý đồ ngăn trở tên thích khách kia.
Mặc Lục Thật là một tên thích khách.
Mặc dù thế, hắn lại không thích ám sát.
Hắn chán ghét mùi máu tanh, tuy nhiên, người trong giang hồ, thân bất do kỷ.
Vả lại, Mặc gia đã bồi dưỡng hắn thành thiên hạ đệ nhị thích khách, cũng không phải cho hắn ăn không ngồi rồi.
Huống hồ, nhiệm vụ của lần này là chính miệng nữ tử kia nói cho hắn, hắn không thể cự tuyệt được.
Sư phụ dạy bảo hắn thuật ám sát đã từng nói với hắn, làm thích khách thì không thể có được tình cảm.
Bởi vì có tình cảm sẽ dễ dàng hỏng việc, sẽ để hắn trở nên mềm lòng.
Nhưng mà, Mặc Lục Thất lại không thể làm được điều đó, vì lẽ này, hắn chỉ có thể làm thiên hạ đệ nhị, không thể nào làm được thiên hạ đệ nhất.
Hắn không phải là thích khách vô tình, hắn có tình cảm, thậm chí so với người bình thường còn nồng đậm hơn, hắn thầm yêu thích một nữ tử, nhưng lại đè nén lòng yêu thích của mình, khiến cho tình cảm của hắn giống như là một ngọn núi lửa đã nghẹn mấy trăm triệu năm.
Nhiệm vụ lần này, hắn không muốn tiếp, cũng không dám tiếp.
Ám sát quốc sư Đại Chu, Nho giáo phu tử, một vị cực kỳ đáng sợ có được thực lực cấp Chư Tử…
Cái tên mặt đơ thiên hạ đệ nhất còn không dám tiếp, hắn một tên thiên hạ đệ nhị lại dựa vào cái gì lại dám tiếp?
Mặc dù vậy, hắn không tài nào từ chối được, ở thời điểm nữ tử kia tìm tới hắn.
Hắn đã chuẩn bị xong những lời nói để cự tuyệt, những chỉ hóa thành một từ ôn nhu, nói: “Được.”
Cho nên, hắn nhận.
Hắn đã chuẩn bị cho việc không thể quay về.
Hắn không thích Bắc Lạc thành, bởi vì tòa thành thị này trông hết sức tà dị.
Hắn tuy không thích, nhưng mà cái tòa thành thị này, lại trở thành nơi chôn cất hắn.
Cuộc đời của hắn, cho dù đến chết cũng không thuộc về mình.
Mặc Lục Thất ngồi trên xe lừa, suy tư rất nhiều.
Hắn ở một hàng quán ven đường, mua một cây trâm tương đối giá rẻ, dùng cây kéo khắc lấy tên của nữ tử kia ở trên cây trâm.
Nếu như có thể sống sót mà rời đi tòa thành này, hắn muốn tự tay mình tặng cây trâm này cho nàng.
…
Nhiếp Trường Khanh nắm chặt đao mổ heo, khí huyết lục hưởng nổ tung lên.
Mắt sáng như đuốc.
Đao mổ heo nâng lên, có một đao khi vô hình quẩn quanh thân hắn, linh khí thuận theo khí đan mà tuôn ra, vờn quanh toàn thân.
Lục Trường Khanh nhị đoạn Khí Đan, mái tóc bay tán loạn, chiến lực cũng không yếu so với Ngũ hưởng, Lục hưởng Tông sư trở lên.
Cả hai đều đứng ngang ở phía trước thích khách.
Ngay khoảnh khắc cây kéo màu bạc kia xuất hiện, trong lòng của hai người đã nhận ra một cái tên.
Thiên hạ đệ nhị thích khách, Ngân Giao Tiễn*, Mặc Lục Thất.
Kéo bạc đoạt hồn trong vô ảnh, chỉ thấy máu tuôn không gặp người.
(Ngân Giao Tiễn: Cây kéo màu bạc; Giao tiễn = kéo.)
Đây là người đời đối với hắn mà đánh giá, thuật ám sát của hắn gần với thiên hạ đệ nhất, Mặc Nhất Ngấn.
Tốc độ của Mặc Lục Thất quá nhanh.
Hắn giả vờ thành xa phu bình dân, sau đó lại ngoài ý muốn té xuống mặt đất, rồi lại trong nháy mắt bật lên.
Đây chính là một trận ám sát có mưu kế.
Không có thể bạo dị hưởng giống như Tông sư võ nhân.
Thứ mà thích khách cần chính là vô thanh vô tức.
Sắc mặt Mặc Lục Thật trở nên lạnh lùng, đôi mắt của hắn khóa chặt lấy quốc sư với mái tóc bạc phơ kia.
Tốc độ của hắn quá nhanh.
Nháy mắt đã tới bên người Lục Trường Không và Nhiếp Trường Khanh.
Đinh đinh!
Hai tiếng giòn vang.
Chiếc kéo màu bạc kia chạm vào bên trên cây đao mổ heo của Nhiếp Trường Khanh, khiến động tác của hắn cho hơi ngừng lại.
Đợi cho cả hai lấy lại tinh thần, thì cái bóng của Mặc Lục Thất đã lướt qua họ rồi.
Khinh công của tên thích khách này đã có thể xưng là xuất thần nhập hoá.
La Nhạc bừng tĩnh, lấy lại tinh thần.
Hắn quát lại, trợn to con mắt ra, khí thế Nhất lưu võ tướng phát huy đến cực hạn, đeo đao mà đứng, muốn rút đao ra.
Nhưng mà, sợi tóc của Mặc Lục Thất tung bay lên, sắc mặt lạnh lùng mà lại bình tĩnh.
Thân thể xoay ngang, mũi chân đặt lên cái tay rút đao của La Nhạc, khiến cho cây đao chỉ mới rút được một nửa kia, lại một lần nữa bị đạp trở về.
Mặc Lục Thất không giết bất kỳ ai không có liên quan.
Hắn không giống với tên mặt đơ chỉ biết giết chóc kia, hắn chỉ giết mục tiêu của mình, nếu không phải mục tiêu, vậy thì hắn không giết.
Thân thể La Nhạc lui về phía sau hai bước, vẻ mặt trắng bệch.
Hắn nhìn xem Mặc Lục Thất lướt qua thân thể mình giống như là một con cá đang ngao du trong nước, trong lòng cực kỳ hoảng sợ.
Nếu như Mặc Lục Thất muốn giết chết hắn, chỉ cần cây kéo màu bạc vừa rồi lau ở trên cổ hắn thì hắn đã chết rồi.
Mái tóc quốc sư trắng xóa, ánh mắt vẩn đục.
Đối mặt với tên Mặc Lục Thất ám sát hắn bằng tốc độ sấm chớp, hắn rất bình tĩnh.
Hắn đã đoán được.
Khó có cơ hội đi ra Đế Kinh, Mặc gia há sẽ bỏ qua cơ hội này.
“Bình An, cẩn thận.”
Khuôn mặt già nua của quốc sư hiện ra vẻ ngưng trọng, nói.
Hắn sợ lan đến Lục Phiên.
Thích khách Mặc gia, thiên hạ vô song.
Cũng không phải hư danh.
Oanh!
Áo bào trên thân quốc sư chợt phun trào, có hơi nâng lên.
Hạo nhiên khí ở đỉnh đầu, tụ lại.
Miệng lưỡi lưu loát, kinh khủng hạo nhiên chính khí hóa thành uy áp, muốn trấn áp tên thích khách kia.
Lục Phiên thì ngồi trên xe lăn, tay chống cằm, sắc mặt nhạt như nước, tay còn lại thì khẽ vuốt vào cái chăn dê.
Cường giả cấp Chư Tử…há lại muốn ám sát là có thể ám sát?
Đừng nhìn quốc sư trông có vẻ yếu đuối, khí huyết không ra gì.
Thế nhưng…chính khí của quốc sư vừa quát, có thể ép lui ngàn quân.
Hả?
Bỗng nhiên, lông mi của Lục Phiên nhảy lên, hơi có chút kinh ngạc.
Sắc mặt Mặc Lục Thất trầm như nước.
Nhiệm vụ này, quả nhiên là có độ khó cấp bậc địa ngục.
Nho giáo Hạo nhiên khí.
Thật mạnh! Cũng thật đáng sợ!
Áp lực cực lớn, khiến cho hắn không có dũng khí vung cây kéo về hướng quốc sư, thậm chí ép hắn đến nỗi hắn không thể không quỳ lạy.
Cấp Chư Tử!
Mặc Lục Thất hít sâu một hơi.
Ngay sau đó, đáy mắt lóe lên một vệt dứt khoát.
Thân thể hắn rơi xuống mặt đất, cây kéo đang cầm trên tay có hơi nâng lên cao.
Sau đó, hắn đâm vào đùi của mình, rồi lại giật ra, miệng vết thương chảy máu tựa như suối chảy, cảm giác nhói đau khiến cho áp lực kinh khủng tạm thời biến mất.
Thoát khỏi áp bách của Hạo nhiên khí, hắn lại một lần nữa biến thành bóng với hình, cắn răng một cái, áo bào màu xanh đen bị thổi mạnh dán sát vào trên người hắn.
Hắn cách quốc sư không xa.
Năm bước, bốn bước, ba bước…
Hắn thậm chí có thể thấy rõ ràng, tên thiếu niên đang ngồi trên chiếc xe lăn bên người quốc sư, lộ ra một khuôn mặt cười mà không cười nhìn lấy hắn.
Nhưng mà, Mặc Lục Thất lại không thèm để ý, trong mắt của hắn, chỉ có mục tiêu.
Áo bào của quốc sư trở nên bồng bềnh, bàn tay đẩy về phía trước.
Đông!
Sắc mặt Mặc Lục Thất đột biến, con ngươi thít chặt lại, cả người giống như là đâm vào một bức tường vậy, miệng mũi đều phun ra máu.
Một tiếng gầm nhẹ phát ra từ miệng Mặc Lục Thất.
Chiếc kéo màu bạc bị hắn ném khỏi tay.
Bên trên chiếc kéo màu bạc còn nhuộm lấy vết máu, vết màu bắn tung tóe ở không trung.
Cây kéo xoay tròn cực nhanh, cuốn theo một lực cực lớn, hướng về mặt quốc sư.
Nhưng mà, quốc sư có hơi nghiêng đầu, cây kéo dán vào khuôn mặt của quốc sư, chỉ lệch một ly mà bay qua.
Lục Phiên nhìn cảnh tượng này, có hơi nhíu máy.
Từ bên trong hộp cờ, hắn kẹp lấy một quân cờ đen.
Mặc Lục Thất nhìn xem cây kéo chỉ lệch một ly kia, trên khuôn mặt tràn đầy máu me của hắn, khóe miệng có hơi toét ra.
Không có thất vọng, thay vào đó là thở dài một tiếng.
“A Châu, ta không để ngươi thất vọng.”
Mặc Lục Thất nỉ non.
Sau một khắc.
Hắn nắm cả năm ngón tay lại, khuôn mắt lộ ra vẻ dữ tợn.
Cây kéo bị bay vụt qua kia, thế mà ngừng lại ở trên không trung, sau lại xoay tròn, mang theo âm thanh xé gió, hướng về phía ót của quốc sư mà bay ngược trở lại.
Cây kéo màu bạc cách cái ót của quốc sư càng lúc càng gần.
Hai tắc, một tắc, nửa tắc…
Thân thể của quốc sư trở nên cứng đờ, một khí tức tử vong bao phủ toàn thân hắn.
Bỗng nhiên, khuôn mặt Mặc Lục Thất cũng cứng đờ lại.
Đinh!
Một âm thanh thanh thúy vang lên.
Cây kéo bay ngược kia…đã ngừng lại.
Trong mắt của Mặc Lục Thất, cây kéo màu bạc chỉ cách sau ót của quốc sư có nửa tắc, vậy mà lại bị một quân cờ màu đen trôi nổi ở không trung chặn lấy.
Nửa tắc kia, lại giống như chỉ xích thiên nhai*.
(Chỉ xích thiên nhai: Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời)
Mặc Lục Thất trừng mắt, ánh mắt chuyển động, rơi vào thiếu niên ở bên cạnh quốc sư, tên thiếu niên môi hồng răng trắng ngồi trên xe lăn kia.
Trên khuôn mặt của thiếu niên có chút ngoài ý muốn nhìn lấy hắn.
“Có chút ý tứ, thế mà có thể tự động thôi diễn ra ‘Lấy ý ngự đao’.”
“Ngươi là một hạt giống tốt.”
“Ưu tú.”
Trên khóe miệng thiếu niên mang theo vẻ tán thưởng, thản nói mở lời.
Lời nói vừa ra.
Mặc Lục Thất liền thấy xung quanh của thiếu niên phun trào ra một dòng khí lưu vô hình, giơ tay lên, hướng về phía hắn, ở cự ly xa vỗ nhẹ một cái.
Oanh!
Mặc Lục Thất cảm thấy tròng mắt của mình muốn rơi ra khỏi hốc mắt, mật cũng muốn phun ra.
Thân thể hắn nằm rạp trên mặt đất, làm cho mặt đất rạn nứt, vết rách không ngừng khếch tán.
Đầu rạp xuống đất, động đậy không được!
Uy áp khủng bố, giống như núi non, còn bá đạo hơn khi so với hạo nhiên khí của quốc sư, áp lực nặng hơn nữa.
Uy áp vô hình, cũng là trí mạng nhất.
‘’A Châu, ta thất bại, ta gặp quái vật…’’
Mặc Lục Thất hết sức bi thương.
Trong đầu hắn, vừa mới nghĩ tới đây đã triệt để ngất.