Chương 89: Nếu Lục Bình An tới, gặp hay không gặp
Người dịch: Duy Cường
"Tụ Khí Đan, luyện thành rồi?"
Đôi mắt của Lục Phiên sáng lên.
"Ngưng tỷ, chúng ta đi xuống."
Lục Phiên nói.
"Vâng."
Ngưng Chiêu cũng rất hiếu kì, Nghê Ngọc chỉ sử dụng bán thành phẩm đan dược liền tăng lên hai sợi linh khí, bây giờ thành phẩm ra đời... Không biết hiệu quả như thế nào?
Đối với võ giả Đại Chu triều mà nói, trên đời vốn không có bất kỳ loại linh đan diệu dược gì có thể giúp tăng cao tu vi, đan dược xuất hiện, là một loại chấn động.
Nàng đẩy xe lăn đi xuống lầu.
"Công tử, đan dược đã luyện thành."
Khuôn mặt nhỏ của Nghê Ngọc đỏ bừng vì hưng phấn.
Thần sắc của Cảnh Việt cũng tràn đầy rung động, một cái nồi... Thế mà thật sự có thể luyện ra đan dược trong truyền thuyết.
"Không tệ."
Lục Phiên cười cười, khen Nghê Ngọc một câu, sau đó tầm mắt di chuyển nhìn vào bên trong nồi đen.
Thiên địa linh khí tràn ngập, tản ra một mùi hương kỳ lạ, ngưng tụ không tiêu tan, mỗi một viên đan dược giống như đều được bọc một lớp vỏ bằng lưu ly, sáng lóng lánh.
Lục Phiên khẽ ngoắc tay.
Từng viên Tụ Khí Đan từ trong nồi dồn dập bay lên, liên tiếp nhau thành một vòng tròn, tựa như một chuỗi phật châu.
"Tổng cộng mười hai khỏa, một nồi ra đan mười hai khỏa, cũng không tệ lắm."
Lục Phiên tán thưởng nói.
Ngón tay của hắn hơi động, một viên đan dược đã rơi vào lòng bàn tay.
Trong đầu Lục Phiên hiện ra nội dung của "Bản chép tay về cách luyện chế Tụ Khí Đan", phần giới thiệu về đan dược.
"Đan phân cửu phẩm, có đan văn để phân biệt, đỉnh cấp đan dược có thể đạt đến chín đạo đan văn, Tụ Khí Đan chỉ là nhất phẩm đan dược, đỉnh cấp Tụ Khí Đan cũng chỉ có thể ngưng ba đạo đan văn."
Lục Phiên từ từ nói.
"Tụ Khí Đan mà ngươi luyện chế, một đạo đan văn cũng không có, chỉ có thể xem là phẩm cấp thấp nhất Tụ Khí Đan, cần phải cố gắng nhiều hơn nữa."
Lục Phiên nhìn về phía Nghê Ngọc.
Đôi môi của Nghê Ngọc mím lại, không ngừng gật đầu.
"Để Y Nguyệt tới đây."
Lục Phiên nói.
Y Nguyệt từ đằng xa chậm rãi đi tới, trên gương mặt quyến rũ hiện lên chút tiều tụy, tuy nhiên bên trong lại kèm theo vẻ hưng phấn.
"Công tử."
Y Nguyệt cung kính khom người hành lễ.
"Ta từng nói, chỉ cần ngươi luyện được khí cảm, ta sẽ truyền cho ngươi chân chính tiên pháp..."
"Công tử nếu nói ra, sẽ không nuốt lời."
Thân hình của Lục Phiên lười biếng dựa vào trên xe lăn, thản nhiên nói.
Y Nguyệt nghe vậy, thân thể mềm mại chấn động, toàn thân đều đang run rẩy vì xúc động.
Lục Phiên ngoắc tay, hai viên Tụ Khí Đan lơ lửng trong lòng bàn tay của hắn, sau đó cong ngón búng ra.
Một sợi linh khí bao bọc lấy Tụ Khí Đan bay về phía Y Nguyệt.
Y Nguyệt ngẩng đầu lên, toàn thân phảng phất trải qua một lần thăng hoa, cả người thần thanh khí sáng, trong đầu hiện lên một phần kinh văn.
Kinh văn cũng không phải là cái gì thâm ảo, mà giống như Ngưng Chiêu, là Địa Tàng kinh.
Y Nguyệt cẩn thận thu hồi hai viên đan dược, quỳ gối trên mặt đất, hai mắt hơi hồng.
"Đa tạ công tử..."
Lục Phiên gật đầu.
"Nghê Ngọc, đan dược là do ngươi luyện chế, để lại hai khỏa cho cha ta, còn lại do ngươi phân phối.."
"Ngưng tỷ, ngươi cũng ở lại tu hành, mau chóng đột phá Thể Tàng cảnh."
Lục Phiên nói.
Nói xong, liền tự mình điều khiển xe lăn lên lầu hai của tòa nhà Bạch Ngọc Kinh.
Nghê Ngọc cầm lấy chín viên đan dược còn lại, khuôn mặt đỏ rực.
"Công hiệu của Tụ Khí Đan, có thể giúp gia tốc ngưng tụ linh khí, dẫn vào cơ thể, đối với tu hành giả Khí Đan cảnh có tác dụng rất rõ rệt."
Nàng lấy hai viên đưa cho Ngưng Chiêu: "Ngưng tỷ, tỷ hai viên."
Sau đó, liền quay đầu nhìn về phía Nhiếp Trường Khanh đang trôi nổi trên mặt hồ, bàn tay vẫy vẫy.
Nàng phân cho Nhiếp Trường Khanh hai khỏa, Nhiếp Song từng cùng nàng nói qua chuyện xưa của Nhiếp Trường Khanh, nàng biết Nhiếp Trường Khanh muốn tăng cao thực lực, xuôi nam xông Đạo tông để cứu mẫu thân của Nhiếp Song trở về.
"Nghê nha đầu, của ta đâu?"
Cảnh Việt đeo hộp kiếm bằng gỗ hoàng hoa lê, nhìn từng khỏa đan dược được chia ra, cảm giác nôn nóng vô cùng.
"Còn lại bốn viên, chia làm hai phần."
"Vốn dĩ có thể chia năm năm, ngươi hai viên ta hai viên... "Tuy nhiên, vừa rồi ta đánh rắm, ngươi cười lớn tiếng nhất, cho nên trừ ngươi một viên, ngươi chỉ còn một viên, cần phải quý trọng."
Nghê Ngọc nói rất chân thành.
Sau đó, cầm lấy một viên đan dược, trịnh trọng đưa cho Cảnh Việt.
Cảnh Việt: "???"
...
Lục Trường Không một thân khôi giáp, bước lên Hồ Tâm đảo.
Nghê Ngọc vui vẻ đem hai viên đan dược nhét cho hắn, Lục Trường Không hơi sửng sốt, sau khi hỏi kỹ, mới biết được đây là đan dược có thể hỗ trợ luyện khí, lập tức ánh mắt có chút kỳ dị nhìn Nghê Ngọc, nha đầu này... Vậy mà biết luyện đan?
Hắn đem đan dược cất kỹ.
Sau đó đi lên tầng hai của tòa lầu Bạch Ngọc Kinh.
Trên sân thượng, Lục Phiên đang dựa vào lan can, gương mặt mang theo vẻ suy tư nhìn mặt hồ gợn sóng.
Nghe được tiếng bước chân của Lục Trường Không, mới lấy lại tinh thần.
"Phụ thân."
Lục Phiên nói.
Trên mặt Lục Trường Không mang theo nụ cười từ ái, nhìn nhi tử một thân y phục trắng, phong hoa tuyệt đại, trong lòng không hiểu bỗng dưng có chút giật mình hốt hoảng.
Lục Phiên dường như biết Lục Trường Không muốn hỏi điều gì. Tiện tay vung lên, Linh Ap Kỳ Bàn đã sẵn sàng, hai hộp đựng viên cờ cũng chia ra hai bên.
"Phụ thân, hai chúng ta đánh một ván?"
Lục Phiên cười khẽ nói.
Lục Trường Không cũng không chối từ, hai người cầm cờ, có gió nhẹ thổi vào mặt, phụ tử đánh cờ.
Tà dương ngã dần về phía tây, từng tia nắng chiều kéo dài trên Bắc Lạc hồ.
Một hồi lâu sau.
"Vi phụ đánh không lại ngươi, không chơi nữa."
Lục Trường Không bỏ quân cờ xuống, khoát tay, sau đó trên gương mặt hiện lên vẻ nghiêm túc.
"Phiên nhi, nếu có một ngày Đại Chu Đế Kinh sụp đổ, triều đại đổi thay, Bắc Lạc Bạch Ngọc Kinh... Nên đi hướng nào?"
Lục Phiên nghe đến đây, cũng không kinh ngạc lắm, xắn tay áo thu hồi quân cờ trên bàn.
"Phụ thân không cần quá lo lắng vấn đề này."
"Đại Chu thì sao? Tân triều thì như thế nào?"
"Không xâm phạm ta Bạch Ngọc Kinh thì thôi, nếu xâm phạm... Đương nhiên là... Diệt."
Lục Phiên thản nhiên nói.
Lục Trường Không khẽ giật mình.
Đây là sức mạnh của tu hành giả sao?
Sau khi cười khổ một tiếng, Lục Trường Không liền rời đi Hồ Tâm đảo.
Trên sân thượng, Lục Phiên vuốt vuốt quân cờ, nhìn thân ảnh Lục Trường Không lên thuyền rời đảo, cầm lên chén rượu bằng đồng xanh, uống một ngụm.
Gió chiều mang theo hơi nước mát lạnh thổi qua, làm từng sợi tóc mai của hắn bay lên, vung vẩy trong gió.
...
Nguyên Xích thành.
Trên tường thành, Mặc Bắc Khách đứng chắp tay, Đạm Đài Huyền cùng Mặc Củ yên lặng đứng một bên.
Bọn hắn đã đứng trên đầu tường trọn một ngày.
Mặc Bắc Khách chậm chạp không động thủ, Đạm Đài Huyền biết, Mặc Bắc Khách đang đợi tin tức.
Giang Li suất lĩnh đại quân, ngăn cản phía trước Nguyên Xích thành.
Giang Li là linh hồn của binh mã Đại Chu triều, được Binh gia truyền thừa, giống như là định hải thần châm, chỉ cần có hắn, Đại Chu tinh binh sẽ bộc phát ra sức mạnh cực kỳ lớn.
Dù binh lực của Đạm Đài Huyền hơn xa đối phương, cũng không dám tùy tiện tiến công.
"Cự tử."
Đạm Đài Huyền nhìn về phía Mặc Bắc Khách, hai đầu lông mày hơi nhăn lại.
Thật ra, trong lòng của Đạm Đài Huyền vốn cũng không thích Mặc gia, Mặc gia mặc dù không tính là thế gia, nhưng so với tầm thường thế gia lại càng đáng sợ.
Bản thân Đạm Đài Huyền chính là con cháu thế gia, hắn biết rõ cùng với một cái đại thế gia hợp tác, không khác gì tranh ăn với hổ.
"Có vẻ như là đã thất bại."
Mặc Bắc Khách nói, thanh âm có chút khàn khàn.
Nơi xa, trong quân đội Đại Chu do Giang Li thống lĩnh, có một người cưỡi ngựa ra khỏi hàng ngũ, chạy tới trước cổng Nguyên Xích thành.
Trong chốc lát, có một binh lính hai tay bưng lấy một cái hộp đang tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc leo lên đầu thành.
"Báo."
"Sứ giả địch quân đưa tới một cái hộp."
"Yêu cầu do đích thân Mặc gia Cự tử mở ra."
Lính gác quỳ một chân trên mặt đất, hai tay bưng lấy hộp gỗ đưa ra, nói.
Trên gương mặt chồng chất nếp nhăn của Mặc Bắc Khách không nhìn ra một chút biến hóa nào, hắn chắp tay, chậm rãi đi tới trước mặt lính gác.
Mở ra nắp hộp.
Vẻ mặt của Mặc Bắc Khách vẫn như thường, nhanh chóng đem hộp gỗ đóng lại.
Ánh mắt của Đạm Đài Huyền ngưng lại, trong hộp rốt cuộc đựng cái gì?
Giang Li đưa đến cái gì, làm cho thái độ của Mặc Bắc Khách trở nên thần bí như vậy?
Đạm Đài Huyền cùng Mặc Củ đều rất tò mò.
Mặc Củ lấy cái hộp từ trong tay lính gác, đem nắp hộp mở ra…
Một luồng máu tươi nồng nặc ập thẳng vào mặt.
Khi nhìn rõ ràng vật chứa trong hộp, sắc mặt của hắn trở nên ảm đạm, hai tay run rẩy.
Hộp gỗ trong tay cũng không thể nào cầm chắc, rơi xuống đất.
Từ bên trong hộp, thủ cấp của Mặc Thủ Quy lăn ra, trên gương mặt vẫn còn mang theo vẻ dữ tợn cùng với không cam lòng.
...
Ban đêm.
Đế kinh, Tử Kim cung.
Đèn đuốc sáng trưng.
Vũ Văn Tú ngồi trên long ỷ, đang xem tấu chương từ tiền tuyến truyền đến, trên gương mặt toát ra vẻ hưng phấn.
"Giang Li tướng quân không hổ là quân hồn của Đại Chu ta."
Trong tình báo, Bắc quận đại quân của Đạm Đài Huyền khi gặp phải Đại Chu tinh binh do Giang Li thống lĩnh, liền lựa chọn án binh bất động, thậm chí dường như có dấu hiệu muốn rút lui.
Tin tức này làm cho Vũ Văn Tú có thể thở ra một hơi, tạm thời làm dịu đi tâm tình u ám do trước đó một mực chỉ nhận được tin tức xấu.
Quả nhiên, vẫn là biện pháp của quốc sư hữu hiệu.
Nhìn xem dưới điện, đám quần thần đang châu đầu ghé tai nói nhỏ, tâm tình của Vũ Văn Tú bỗng nhiên vô cớ có chút bực bội.
Đế kinh.
Thư các.
Dưới ánh nến chập chờn sáng tối.
Một ông lão mặc áo bào dày, đang ngồi trên ghế xích đu, lắc lư qua lại, tiếng két két thỉnh thoảng vang lên trong màn đêm yên tĩnh.
Ánh trăng từ trên trời rơi xuống, chiếu sáng khuôn mặt gầy gò của ông lão.
"Phu tử, tin vui từ tiền tuyến truyền đến, đại quân Bắc quận án binh bất động."
Mạc Thiên Ngữ chắp tay hành lễ nói.
Khổng Nam Phi đang tu hành chậm rãi mở mắt ra, phu tử đang ngồi trên ghế xích đu, đôi mắt lim dim cũng chậm rãi mở ra một đường nhỏ.
Thanh âm khàn khàn quanh quẩn trong thư các.
"Án binh bất động sao?"
"Giang Li khẳng định là biết nhược điểm của bản thân mình, làm sao có thể chừa chỗ trống cho Mặc Bắc Khách chui...” "Bắt cóc nhược điểm của Giang Li thất bại, Mặc Bắc Khách có thể sẽ kiếm đi nét bút nghiêng, một bước này, mới thật sự là sóng gió bắt đầu, thủ đoạn so với đao thương càng đáng sợ, hi vọng bệ hạ không bị dao động."
Phu tử buồn bã nói.
Mạc Thiên Ngữ khẽ giật mình, hắn tinh tế suy nghĩ lời nói của phu tử, tưởng tượng xem Mặc Bắc Khách còn có thủ đoạn gì nữa.
"Thiên Ngữ, ngươi ở bên ngoài thư các canh chừng cẩn thận, từ nay, lào phu bất kỳ ai cũng không gặp... Đặc biệt là bệ hạ."
Ngay thời khắc Mạc Thiên Ngữ đang suy tư, lời nói của phu tử vang lên.
"Người nào cũng không gặp?"
"Nếu Lục Bình An đến, phu tử... Gặp hay là không gặp?”
Mạc Thiên Ngữ nói.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên có chút xấu hổ.
Trên ghế xích đu, phu tử chăm chú nhìn Mạc Thiên Ngữ, ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc nghếch, làm cho nội tâm của hắn khẽ run rẩy.
Gương mặt của Mạc Thiên Ngữ xám xịt rời đi.
Trong thư các.
Khổng Nam Phi nhìn thân ảnh già nua dưới ánh trăng lạnh lẽo của phu tử, trong lòng không khỏi có chút hiếu kì.
"Phu tử, chuẩn bị ở sau của Mặc Bắc Khách là cái gì? Có thể làm cho ngài tránh không gặp bệ hạ?"
Dưới ánh trăng.
Phu tử xuất thần nhìn vầng trăng như một chiếc khay bạc treo trên bầu trời.
Sau đó, nở nụ cười, gương mặt nhăn nheo phảng phất như muốn sống lại.
"Ba người thành hổ, lời đồn đại là đáng sợ nhất."
…
Đêm dài.
Một cánh chim bồ câu trắng từ trong Nguyên Xích thành bay ra, hướng đến Đại Chu Đế kinh.
Một lời đồn đại trong đêm khuya truyền khắp kinh đô.
"Tiên đế Đại Chu Vũ Văn Thác, trúng kế của Khổng Tu, chết trong tay của Giang Li.”
Bồ câu đưa tin vỗ cánh, nhấc lên một luồng gió lốc vô hình ở đế đô.