Chương 90: Chiếu lệnh của Thiên Tử được truyền ra ngoài Hoàng thành
Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Sáng sớm hôm sau.
Tia nắng ban mai chiếu khắp nơi.
Tại một quán trà trong phố xầm uất của Đế Kinh.
"Là ai!?"
Mỹ phụ Thiên Thiên xinh đẹp ngồi trên ghế, khuôn mặt lại âm trầm tức giận.
Trước mặt của nàng có vài gã sai vặt đang quỳ, nha đầu đứng sau lưng mỹ phụ, thở mạnh cũng không dám.
"Người của Mặc gia. . . Thế mà có thể trà trộn vào trong Thiên Cơ gia? Là ai truyền ra tin tức?"
Mỹ phụ lạnh lùng nói, một chưởng vỗ trên mặt bàn, làm bọn sai vặt hoảng sợ.
Lữ Mộc Đối ngồi tại nơi hẻo lánh, vuốt râu, uống một bát cháo loãng, nhàn nhã thảnh thơi.
Đêm qua Thiên Cơ bồ câu từ trà lâu bay ra, truyền bá một in tức làm khiếp sợ cả triều chính.
"Tiên đế Đại Chu Vũ Văn Thác, trúng kế của Khổng Tu, chết trong tay Giang Li."
Chuyện này có thật hay không!?
Đây là tin tức từ trú điểm bên trong Thiên Cơ gia truyền ra , giống như tin tức này đã được Thiên Cơ gia xác nhận.
Chuyện này khiến mỹ phụ tức giận.
Lữ Mộc Đối thảnh thơi ăn cháo, mỹ phụ liếc qua, hừ lạnh một tiếng.
Từ lần trước truyền bá tin tức về tiên duyên ở Ngọa Long, Thiên Cơ gia đã trở thành tiêu điểm được thiên hạ quan tâm, hiện tại lại truyền ra tin tức này, làm bọn hắn lại một lần nữa đứng ở đầu sóng ngọn gió.
Lữ Mộc Đối đã ăn xong cháo, lau sợi râu, nở nụ cười.
"Thiên Thiên a, cũng không cần tức giận như thế, lần sau quản tốt Thiên Cơ bồ câu là được. . ."
"Lại nói, Thiên Cơ gia mặc dù phái trung lập, thế nhưng bây giờ Bách gia đã đối lập với Đại Chu, việc chúng ta chọn chiến tuyến chỉ là chuyện sớm hay muộn. . . Mà tin tức truyền ra lần này, cũng không phải không có lý, dù sao. . . Con ruồi không keng không có khe hở trứng."
Lữ Mộc Đối nói.
"Im miệng, lão già nát rượu như ngươi thì biết cái gì!"
Vốn dĩ mỹ phụ đang nổi nóng, lại nghe Lữ Mộc Đối ngồi châm chọc, lập tức giận dữ.
Lữ Mộc Đối cười cười.
Sau đó, ung dung đứng dậy, lấy gậy trúc muốn rời đi.
"Đi sao?"
Mỹ phụ nhíu mày.
"Đi Bắc Lạc. . ."
Lữ Mộc Đối cười một tiếng.
"Sự tình ban đầu Lục thiếu chủ hứa với lão phu có lẽ nên thực hiện."
Đế Kinh triệt để sôi trào.
Thiên Cơ gia truyền ra tin tức, lại được rất nhiều thế gia tuyên truyền, trong nháy mắt, tin tức này toàn thành đều biết.
"Quốc sư Khổng Tu thiết kế âm mưu hại tiên đế Vũ Văn Thác!"
"Đại Chu tướng quân, Giang Li thì ra là kẻ sát hại tiên đế!"
"Cái chết của tiên đế là một bí ẩn động trời!"
Những tin tức này trong một đêm, lưu truyền khắp nơi.
Quán trà, quán rượu, thư sinh kể chuyện ven đường, dường như đều đang đàm luận chuyện này.
Rất nhiều người không hiểu, Giang Li và Khổng Tu chính là phụ tá đắc lực của tiên đế Vũ Văn Thác, có động cơ gì để mà sát hại tiên đế?
Nhưng mà không bao lâu sau liền có tin tức kỹ lưỡng hơn truyền ra.
Chuyện này dính dáng đến một vị nhân vật mấu chốt, truyền nhân Binh gia, Bạch Phượng Thiên.
Bạch Phượng Thiên đã từng là truyền nhân của Binh gia, lúc Vũ Văn Thác tại vị, hắn lĩnh quân đánh bại Tây Nhung, ở Trấn Nam lập vô số công lao, giết rất nhiều man di ngũ hồ.
Lại có hành động vĩ đại, tại biên cảnh Đại Chu, ra một lệnh chôn sống ba mươi vạn nhung binh.
Thời điểm đó Bạch Phượng Thiên trong tay nắm giữ toàn bộ binh quyền Đại Chu.
Có thể nói công cao lấn chủ.
Tiên đế Vũ Văn Thác tự nhiên không cho phép người như vậy tồn tại, liền hạ chín tờ Thiên Tử lệnh, ép Bạch Phượng Thiên lúc đó đang truy sát quân Tây Nhung ở sâu trong biên giới phải trở về.
Lột binh quyền, bắt Bạch Phượng Thiên giải giáp quy điền.
Nhưng mà. . .
Bạch Phượng Thiên không thể chờ đến ngày giải giáp quy điền mà đã bị chết thảm.
Khi đó, quốc sư Khổng Tu là bạn tri kỉ của Bạch Phượng Thiên.
Giang Li là đệ tử thân truyền của Bạch Phượng Thiên.
Tin tức Bạch Phượng Thiên chết thảm làm khắp thiên hạ chấn động, không ít người đều suy đoán rằng cái chết của Bạch Phượng Thiên, nhất định là do hoàng đế Vũ Văn Thác gây nên, nhưng không có ai dám nói đến chuyện cấm kỵ này.
Tuy nhiên sau khi Bạch Phượng Thiên chết không lâu sau, Vũ Văn Thác cũng tử vong một cách kỳ lạ.
Cho nên bây giờ tin tức này truyền ra đã làm toàn bộ thiên hạ chấn động.
Bá quan văn võ trong Đại Chu triều càng tức giận vạn phần.
Từng tờ tấu chương liên tục truyền vào Tử Kim cung, đều là tấu chương vạch tội, hỏi tội.
Một cây làm chẳng nên non ba cây chụm lại nên hòn núi cao, tin tức truyền bá càng lúc càng rộng, tội danh sát hại tiên đế của Giang Li dường như đã được khẳng định chắc chắn vậy.
Đế Kinh, Hoàng thành.
Tử Kim cung.
Vũ Văn Tú nhìn xem một phần tấu chương , tức đến nỗi hai tay đều run rẩy.
Giận dữ ném tấu chương xuống đất, Vũ Văn Tú vẻ mặt cực kì khó coi.
Nơi xa, lão thái giám tay cầm phất trần, thở mạnh cũng không dám.
Hồi lâu sau, Vũ Văn Tú hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt ra.
"Đi thư các."
Vũ Văn Tú mang theo lão thái giám đi tới thư các, lại bị Mạc Thiên Ngữ nằm trước cửa ngăn cản, dù hắn nói thế nào, quốc sư cũng không gặp hắn.
Quốc sư không muốn gặp hắn, Vũ Văn Tú mơ hồ hoảng sợ, mặc dù hắn là hoàng đế cao quý, nhưng dù sao cũng chỉ là hoàng tử mới mười một tuổi.
"Vì cái gì. . . Vì cái gì quốc sư không gặp ta?"
Trở lại bên trong Tử Kim cung, Vũ Văn Tú không ngừng tự hỏi mình.
Dáng vẻ và chỉ chỉ điên rồ làm lão thái giám có chút rùng mình.
"Bệ hạ, quốc sư dù sao cũng là người ở giữa tâm bão lần này, hắn muốn bệ hạ tự mình ra quyết định."
Lão thái giám khom người nói.
Vũ Văn Tú lật tấu chương ra, nhìn thấy bên trong nội dung toàn bộ đều là vạch tội quốc sư cùng với mong muốn hắn gọi Giang Li về kinh để hỏi tội.
"Nhưng thật ra chuyện này không phải là ý muốn của bệ hạ."
Lão thái giám lại lần nữa khom người, muốn nằm rạp trên mặt đất.
Nội cung yên tĩnh vô cùng, chỉ còn lại có tiếng thở của Vũ Văn Tú.
"Lúc trước ngươi phục thị phụ hoàng, việc phụ hoàng chết. . . Ngươi biết gì không?"
"Thật chẳng lẽ giống như tin đồn, người giết tiên đế. . . Thật sự là quốc sư và Giang Li?"
Sau một hồi, giọng nói Vũ Văn Tú khoan thai vang lên.
Lão thái giám quỳ trên mặt đất, đột nhiên ngẩng đầu.
Hỏi câu như vậy. . .
Chính là thể hiện sự hoài nghi đã bắt đầu có trong nội tâm Vũ Văn Tú.
Góp gió thành bão, rất nhiều người tấu chương, đã ảnh hưởng tới Vũ Văn Tú, dao động ý nghĩ của hắn.
Lão thái giám không dám nói nửa chữ, nằm rạp trên mặt đất.
Vũ Văn Tú ánh mắt vô hồn.
Sau một hồi, mới nói:
"Hầu hạ trẫm thay quần áo, chuẩn bị vào triều."
Lão thái giám đang quỳ liền đứng dậy, ngoắc tay ra hiệu tỳ nữ tiến đến.
Thái Hòa điện.
Cửa gỗ dồn dập được mở ra làm những tia nắng sớm len lỏi mà vào.
Bên trên những bậc thang, văn võ bá quan, quan to hiển quý vỗ sạch nếp uốn trên y phục, vội vã cất bước bước vào đại điện.
Tảo triều không có kéo dài quá lâu, Vũ Văn Tú tức giận phất tay áo rời đi.
Không ít kẻ liều chết khuyên can, các quan văn bị đánh đến thừa sống thiếu chết máu thịt be bét từ trong Thái Hòa được lôi ra ngoài.
Đối với rất nhiều quan viên mà nói, đây là một cơ hội để lưu danh ngàn đời.
Mặc dù thân thể thụ thương, thế nhưng có thể lấy được danh tiếng tốt.
Nửa ngày sau.
Một đạo chiếu lệnh của Thiên Tử từ sâu trong Hoàng thành truyền ra, ngựa sắt chạy nhanh, lao ra Đế Kinh, thẳng hướng Nguyên Xích thành.
Thư các.
Ghế đu lay động.
Mạc Thiên Ngữ khom người mà vào.
"Phu tử, bệ hạ. . . Cuối cùng cũng truyền ra Thiên Tử lệnh."
Mạc Thiên Ngữ nói.
Trên ghế xích đu, Khổng Tu nghe tin tức này, phảng phất trong nháy mắt già nua rất nhiều.
Đáp lại Mạc Thiên Ngữ, chỉ có một cái thở dài khó hiểu.
Thiên tử chiếu lệnh được truyền ra Hoàng thành.
Chiếu lệnh còn chưa truyền đến tay Giang Li, nhưng tin tức thì đã truyền khắp thiên hạ.
Nguyên Xích thành.
Đạm Đài Huyền đạt được tin tức này, lập tức ngạc nhiên nhìn Mặc Bắc Khách.
"Cự Tử, tiếp theo làm. . . Thế nào?"
Đạm Đài Huyền chắp tay hỏi thăm Mặc Bắc Khách.
"Lưu 1000 binh lính tại Xích Nguyên thành, đại quân còn lại, rời khỏi Nguyên Xích thành ba mươi dặm."
Mặc Bắc Khách từ từ nói.
Đạm Đài Huyền không hiểu, thế nhưng Mặc Củ bên cạnh hắn tay cầm quạt lông nhẹ lay động, ánh mắt lại sáng lên.
Bắc Lạc thành, Hồ Tâm đảo.
Trước sau như một, tĩnh mịch và ưu nhã.
Lữ Mộc Đối chèo thuyền một mình trên mặt hồ sóng gợn nhè nhẹ, gậy trúc cao hạ xuống, tạo ra chấn động làm những con cá trong hồ bơi đi mất.
Đầu hắn đội mũ rộng vành, nhìn vào hòn đảo được bao phủ bởi sương mù dày đặc, trong đôi mắt hắn tràn đầy sự rung động.
So với lần trước nhìn thấy, đảo Hồ Tâm bây giờ dường như càng ngày càng thần dị.
"Lục thiếu chủ ở bí cảnh Ngọa Long lấy được không ít tiên duyên a. . ."
Lữ Mộc Đối cảm khái.
Sau đó, trong lòng hắn càng ngày càng chờ mong.
Trên đảo.
Sân thượng lầu hai Bạch Ngọc Kinh.
Dựa vào lan can cảm nhận cơn gió nhẹ, Lục Phiên đang suy tư trong đầu cách "Nuôi Long", cùng với loại hình xây dựng bí cảnh thứ hai.
Bí cảnh thứ nhất chỉ có thể coi là món ăn khai vị, thức tỉnh linh khí tại thế gian, để thế nhân biết được sự tồn tại của người tu hành.
Mà bí cảnh thứ hai này, Lục Phiên liền sẽ không giống làm đơn giản giống lần đầu nữa.
Bây giờ Ngũ Hoàng đại lục mặc dù chỉ là đê võ, thế nhưng đã coi như là tiếp cận trình độ trung võ thế giới, lần thứ hai tạo ra bí cảnh, Lục Phiên muốn cho thế giới này bước nửa bước vào trình độ trung võ.
Đồng thời cũng muốn Bạch Ngọc Kinh triệt để trở thành thế lực tối cao của thiên hạ.
Tuy nhiên. . .
Trước đó, Bạch Ngọc Kinh cần phải có một tổ chức tình báo có thể truyền tin đi khắp thiên hạ.
Cầm chén rượu, Lục Phiên dựa vào lan can, quan sát phong cảnh mặt hồ.
Mặt hồ sóng nước dập dờn, hải âu kinh sợ bay đi.
Có một con thuyền lung la lung lay đi tới.
Trên thuyền, có một ông lão đội mũ rộng vành, làm ánh mắt của Lục Phiên vốn đang bình thường lại sáng lên.