Dịch: Mèo Rừng
Trăng sáng tựa như lưỡi câu, treo trên không trung.
Bên trong lầu các Bạch Ngọc Kinh, ánh nến xuyên thấu qua chiếc đèn lòng, tỏa ra ánh hào quang chiếu sáng hầu như cả căn phòng.
Lục Phiên ngồi ở trên xe lăn, mặc một chiếc áo khoác màu trắng.
Ba người Ngưng Chiêu, Y Nguyệt và Nhiếp Trường Không đều an tĩnh đứng lặng ở đấy.
Nghê Ngọc thì nắm chặt túi vải trong ngực, muốn từ bên trong đó lấy ra một viên đan dược để nhai, tuy nhiên lại không dám, nàng sợ khi mình cắn đan dược, sẽ tạo ra âm thanh cọt kẹt, phá vỡ sự yên tĩnh đáng sợ này.
Sắc mặt của Ngưng Chiêu tựa như sương lạnh, nàng đã xem qua hịch văn, ở trong đó ngoại trừ châm biếm Lục Phiên ra thì không còn gì nữa cả, thậm chí còn nói đủ lời nhục nhã đối với hắn.
“Công tử…”
Ngưng Chiêu do dự mở miệng.
Lục Phiên thì chỉ nhẹ nhàng khoát tay, làm cho động tác của nàng dừng lại.
“Thiên tử đích thân tới Bắc Lạc, bản công tử từng đã đáp ứng thiên tử, sẽ trợ giúp hắn làm những việc mà hắn không dám làm…”
Lục Phiên chậm rãi nói.
Âm thanh vang vọng bên trong lầu các Bạch Ngọc Kinh.
“Đi đến một chuyến Đế kinh.”
Lục Phiên dựa vào xe lăn, một tay thì khoác lên chiếc tay vịn, gõ nhẹ.
“Lão Nhiếp, Ngưng tỷ, và Y Nguyệt…Các ngươi đi chuẩn bị một chút, ngày mai theo bản công tử vào kinh thành.”
“Mặc dù tính tình của bản công tử tuy tốt, nhưng mà người đời lại thiếu sự kính sợ đối với tu hành giả.”
Lục Phiên thản nhiên lên tiếng.
Ngưng Chiêu khẽ vuốt cằm, ánh mắt của lão Nhiếp thì ngưng tụ lại, Lục thiếu chủ đi vào Đế kinh, tuyệt đối có thể tưởng tượng được Đế kinh sẽ tao ngộ cái gì.
“Đúng rồi, lão Nhiếp, ngươi đã từng nói với ta, thê tử của ngươi, mẫu thân của tiểu Song bị cầm tù ở Đạo tông, đợi chuyện ở Đế kinh giải quyết xong, ngươi có thể đi tới Đạo tông, tiếp đón thê tử trở về.”
“Dùng danh nghĩa Bạch Ngọc Kinh.”
Lục Phiên chậm rãi nói.
Toàn thân của Nhiếp Trường Khanh run lên, bờ môi mấp máy một phen, cuối cùng lại phát ra một tiếng thở dài tràn đầy phức tạp.
“Đa tạ công tử.”
Lục Phiên khẽ gật đầu, xong lại khoát tay áo, khiến cho mọi người đi ra ngoài.
Nguyên Xích thành.
Quân doanh tinh binh Đại Chu.
Ở bên trong đại trướng, Giang Li nhìn chằm chằm vào cái sa bàn, Xích Luyện cũng mặc một thân váy đen xinh đẹp im lặng mà đứng ở bên cạnh hắn, vài vị Phó tướng cũng dồn dập nhìn chằm chằm vào sa bàn, nghiên cứu thế cục.
“Bệ hạ một mình đi về kinh, chung quy là không thể nào thỉnh Lục Binh An sao?”
Giang Li nghe xong hồi báo của thuộc hạ, bèn thở dài.
Hắn vươn tay ra, ở vị trí Bắc Lạc thành trong sa bàn nhẹ gật, hiện tại, biến số lớn nhất tại toàn bộ thế cục Đại Chu, chính là Bắc Lạc.
“Mặc Bắc Khách liên hợp cùng với Đạm Đài Huyền, dùng thủ đoạn của Mặc Bắc Khách, không có khả năng sẽ bỏ mặc cái biến số này tồn tại, nói cách khác…Mắc Bắc Khách đã động thủ một lần đối với Bắc Lạc thành, chuyện xâm nhập vào đêm hôm đó, ta coi người tới giết ta sẽ là Âm Dương gia Chư tử Vệ Loan, có lẽ cũng không phải…có thể, Vệ Loan đã đến Bắc Lạc thành.”
Giang Li phân tích ra.
Trên dung nhan của Xích Luyện mang theo vẻ rung động.
Âm Dương gia Chư tử Vệ Loan?
Đây chính là nhân vật cấp Chư tử, Túy Long thành ở đêm hôm ấy, nếu Vệ Loan thật sự xuất hiện, e rằng tai kiếp của đại nhân sẽ khó thoát, Túy Long thành cũng sẽ triệt để bị thất thủ.
“Tuy nhiên, theo thế cục hiện tại, Vệ Loan…cũng đã chết rồi.”
Ngón tay của Giang Li nhẹ nhàng vuốt ve trên sa bàn.
“Chết ở trong tay Bắc Lạc Lục thiếu chủ.”
“Vì lẽ đó, Măc Bắc Khách cực kỳ kiêng kỵ Lục Bình An, nếu bệ hạ có thể thỉnh động Lục Bình An, Đế kinh liền sẽ kiên cố, bởi vì Mặc Bắc Khách không tài nào đoán được thủ đoạn của Lục Bình An, cho nên không dám mạo hiểm tiến vào, cũng không dám đi cược.”
Giang Li chậm rãi nói.
Trong đại trướng, những người khác không dám thở mạnh, nghe Giang Li độc thoại.
Bỗng nhiên, Giang Li quay đầu nhìn về phía Xích Luyện.
“Thanh Điểu thế nào rồi?”
Xích Luyện ôm quyền khom người:
“Máu tươi nơi chiến trường, nàng cần phải thích ứng, đại nhân không cần phải lo lắng, nàng đã ổn định lại.”
Giang Li nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía ánh trăng ngoài đại trướng, trong đôi mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp.
Nếu Lục Binh An chưa từng ra khỏi Bắc Lạc, vậy kế tiếp, thứ mà hắn cần phải đối mặt…Chính là thủ đoạn mưa to gió lớn của Mắc Bắc Khách và Đạm Đài Huyền.
Trong đêm yên tĩnh.
Tiếng võ ngựa nổ tung.
Bên trong doanh trại, tiếng chân rền vang.
Tựa như là một đám mây đen làm cho người ta không tài nào thở dốc được, giăng đầy tới.
“Báo!”
“Chiếu lệnh của thiên tử đến!”
Bên ngoài ba mươi dặm Nguyên Xích thành.
“Tên Hà Thủ này…Quả nhiên là đồ đần độn.”
Mặc Củ xem hịch văn ở bên cạnh Đạm Đài Huyền, khuôn mặt lạnh nghiêm lại, tức giận mắng một câu.
Mắc Bắc Khách cũng nhìn hịch văn, chậm rãi nhắm mắt lại, nếp nhăn trên mặt cũng trở nên rung động, không biết nên biểu đạt tâm tình của mình như thế nào.
“Thế gia ở bên trong Đế Kinh, ở thời kì Vũ Văn Thác đã bị Khổng Tu ép thảm, hiện tại, bắt lấy cơ hội, liền bắt đầu nhảy nhót, đáng tiếc…Đều là hạng người ngu xuẩn.”
“Một tờ hịch văn này hoàn toàn có thể làm cho Hà Thủ dương danh, thế nhưng hắn chưa từng nghĩ tới ảnh hưởng mà tờ hịch văn này mang tới.”
Mặc Bắc Khách lắc đầu, thở dài.
Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như bò.
Tờ hịch văn này, mặc dù bức bách Hoàng Đế.
Tuy nhiên…lại trực tiếp mắng Lục Bình An, người chưa từng đi theo Hoàng Đế vào kinh thành.
Mặc Củ tức không chịu nổi, vò tờ hịch văn thành một cục rồi ném xuống đất.
“Lòng dạ của Bắc Lạc Lục Bình An là cái dạng gì, tờ hịch văn này vừa ra, thảm trạng của các thế gia ở Bắc Lạc, sẽ tiếp tục tái diễn ở Đế kinh.”
“Thiên tử có lẽ sẽ kiêng kị các thế gia ở Đế kinh, nhưng tên Lục Binh An này sẽ kiêng kị cái gì?”
Quạt lông của Mặc Củ kịch liệt lay động, tức giận đến khuôn mặt phồng trắng.
Đạm Đài Huyền ngồi ở trên cao, cũng coi như hiểu rõ.
“Cự tử, tiếp theo nên làm gì?”
Đạm Đài Huyền hỏi.
Mặc Bắc Khách ngồi trên ghế, khóe mắt dày nặng trên khuôn mặt già nua của hắn khẽ lắc một cái.
“Chờ đợi.”
Một nhánh thiết kỵ đi từ phía tây tới, đi về phía bắc Đế kinh.
Đây là thiết kỵ của Tây Lương, quân đội cường đại nhất Đại Chu triều, nếu như Giang Li còn chưởng binh, thì đại quân dưới chướng hắn có thể so sánh được, tuy nhiên, Giang Li đã làm thành chủ Túy Long thành mấy năm rồi, cái đại quân hung hãn kia đã biến mất theo mây khói.
Hạng Thiếu Vân vận một bộ áo giáp đen toàn thân, không đội mũ giáp, mang Kiền thích, ngồi ở trên lưng con đại hắc mã, con hắc mã có giáp đen, tổ hợp với nhau càng tăng thêm sức mạnh, tựa như hung thần trong đêm tối.
Hạng Thiếu Vân cầm một tờ hịch văn trên lưng ngựa.
Sau khi lướt qua, hắn liền xé.
“Tên viết hịch văn này quả là óc chó.”
Võ tướng ở chung quanh đều liếc nhìn nhau.
Ngươi là chủ tuỏng, ngươi nói cái gì đều đúng hết.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào áo giáp đen của Hạng Thiếu Vân, lộ ra vẻ lạnh lẽo đến cực hạn.
Hạng Thiếu Vân kéo dây cương lại, cho gọi một vị Tông sư võ tướng mà mình tín nhiệm.
“Hứa Sở, ngươi mặc giáp đen của ta, suất đại quân hướng về phía Nguyên Xích thành, đóng quân ở bên ngoài thành năm trăm dặm, chớ có khai chiến cùng đại quân Bắc quận, giằng co thì được.”
Hạng Thiếu Vân nói.
Hứa Sở là một võ tướng có thân hình vạm vỡ, mang hai cái quả cầu gai to lớn.
“Ý của chúa công là gì?”
Trên khuôn mặt của Hạng Thiếu Vân toát ra một nụ cười, nhìn về hướng Bắc Lạc thành.
“Hiếm lắm mới tới đây…Bản Thái thú cũng nên đi bái phỏng vị tu hành giả đệ nhất thiên hạ, Bắc Lạc Lục thiếu chủ này.”
Cơ bắp của Hứa Sở nhô lên ở bên dưới khôi giáp, trong đôi mắt chợt phun trào vẻ hưng phấn.
Thái thú đi bái phỏng…Vậy thì người bình thường không thể nào được a.
Ngày hôm sau, bình minh.
Ngay sau khi tia ban mai đầu tiên trong ngày chiếu rọi vào nền gạch xanh ở Bắc Lạc thành.
Cửa thành Bắc Lạc nặng nề mở ra.
Chiếc xe ngựa sang trọng được lái ra từ nội thành.
Vải mảnh ở hai bên cửa xe ngựa được xốc lên, lộ ra khuôn mặt ôn nhuận của Lục Phiên.
“Phiên nhi, đi sớm về sớm.”
Lục Trường Không mặc giáp đội mũ, nói với Lục Phiên đang ngồi trên xe ngựa.
Hắn ra lệnh La Thành suất lĩnh 500 tinh binh đi theo Lục Phiên vào kinh thành, ban đầu Lục Phiên có cự tuyệt, tuy nhiên Lục Trường Không lại khăng khăng như thế, cho nên, Lục Phiên lại không cự tuyệt nữa.
Đợi sau khi xe ngựa của Lục Phiên ra khỏi Bắc Lạc thành.
Trong nháy mắt, các trinh thám của từng thế lực đang ẩn nấp ở bên ngoài Bắc Lạc thành liền lấy tinh thần.
Giống như một cái tổ chim bị chấn động.
Từng con bồ câu đưa tin chạy như bay ra ngoài.
Ngay lúc đội xe của Lục Phiên cần phải đi trước Đế Kinh, thì một cỗ xe ngựa vượt qua bình nguyên Bắc Lạc, nghiền nát cát bụi xung quanh nó, xuất hiện ở trước Bắc Lạc thành.
Lục Phiên xốc vải mành trên xe lên, hắn ngồi trên xe lăn, nhìn xem chiếc xe ngựa ở phía trước.
Xe ngựa ở đối diện cũng xốc vải mành lên, lộ ra một vị lão giả đang nở nụ cười giống như là thương gia đi ra, trên cổ hắn có đeo một sợi dây chuyền vàng to lớn.
Cảm xúc của Lữ Mộc Đối có hơi phức tạp đi theo bên người lão giả.
“Thiên Cơ gia, Thiên Cơ Tử, Lữ Động Huyền, đặc biệt tới bái phỏng Lục Thiếu chủ.”
Lão giả đi xuống xe, hướng về phía xe ngựa của Lục Phiên chắp tay thật sâu.
Biểu lộ của người xung quanh tràn đầy cổ quái.
Ngưng Chiêu đẩy Lục Phiên đang ngồi trên xe lăn xuống xe ngựa.
“Thiên Cơ gia?”
Lục Phiên ngồi tại chỗ, nhàn nhạt nhìn thẳng vào Lữ Động Huyền, ánh mắt chuyển động, rơi vào chiếc dây truyền đỏ vàng được xâu bởi từng cái kim châu trên cổ hắn.
Bỗng nhiên, từng cái kim châu ở bên trên dây chuyền vàng bóng loáng ấy chợt liên tục chuyển động.
Sắc mặt của Lữ Động Huyền hiển hiện ra vẻ run sợ.
Lông mi của Lục Phiên nhảy lên, dây chuyền vàng của tên Lữ Động Huyền này mặc dù không giống linh cụ bình thường như Linh Áp Kỳ Bàn, nhưng cũng được xem là một vật phẩm có chút linh tính.
Có vẻ như Lữ Động Huyền dùng dây chuyền vàng này để thôi diễn.
Lục Phiên thản nhiên lên tiếng: “Lão Nhiếp, Ngưng tỷ, Y Nguyệt…Lần này đi Đế kinh, ba người các ngươi cứ đi đi, còn về phương thức xử lý, tất cả như cũ.”
“Vâng.”
Đám người Nhiếp Trường Khanh chắp tay lại.
“Tiểu Nghê, đẩy công tử về đảo.”
Sau đó, Lục Phiên nhìn về phía Lữ Động Huyền và Lữ Mộc Đối, khẽ vuốt cằm.
So với việc xử lý những con rệp bên trong Đế kinh, thì Lục Phiên cảm thấy giải quyết chuyện hợp nhất Thiên Cơ gia quan trọng hơn.
Bên ngoài Bắc Lạc thành.
Những trinh thám của các đại thế gia nhìn xem Lục thiếu chủ lại một lần nữa trở về thành, liền trở nên bối rối.
Cái này…tin tức đã phát ra ngoài, kết quả…Lục thiếu chủ lại trở về?
Một đám trinh thám luống cuống tay chân, một lần nữa viết mật tín, nhét vào bồ câu đưa tin rồi thả ra.
Lại một ổ chim nữa bị dẫn động.
Trong đại trướng đại quân Bắc quận.
Đạm Đài Huyền, Mặc Bắc Khách đợi một đêm, cuối cùng cũng có bồ câu đưa tin bay tới.
Bọn hắn mở thư tín mà bồ câu đưa tin đưa tới, sau đó, bầu không khí bên trong đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
“Cuối cùng thì Lục Bình An vẫn đi ra Bắc Lạc thành.”
Mặc Bắc Khách thở dài.
Thần sắc của Đạm Đài Huyền chợt biến ảo, sau một hồi, hắn mới gian nan hạ lệnh, khiến cho đại quân vốn dĩ đã lui ba mươi dặm, lại lần nữa lui về trăm dặm.
Nhưng mà, sau khi mới hạ lệnh không lâu sau, lại một con chim bồ câu nữa đáp xuống.
Hắn lấy thư tín, nhìn sơ qua.
Đạm Đài huyền: “…”