Chương 103: [Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Khảo hạch môn phái cao đẳng (1)

Phiên bản dịch 6451 chữ

Chương 103: Khảo hạch môn phái cao đẳng (1)

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Cùng ngày, Diệp Phong bắt đầu kiểm tra tông môn.

Hắn vốn định giấu Thanh Liên Tịnh Hóa và măng ngọc thạch đi, nhưng nghĩ lại, Phiêu Miểu Phái đều sắp trở thành môn phái cao đẳng, bị người ta biết cũng không sao cả.

Dù sao, phàm là thế lực trở thành môn phái cao đẳng, trong môn đều sẽ có thiên tài địa bảo như vậy, cũng không có gì hiếm lạ.

Sau đó, Diệp Phong lại tìm đến các đệ tử, nhắc tới chuyện môn phái sắp tiếp nhận khảo hạch, để cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.

Nghe nói môn phái nhà mình có hy vọng thăng cấp cao, chúng đệ tử đều hưng phấn nhảy nhót tại chỗ.

Để đảm bảo khảo hạch thuận lợi hoàn thành, Diệp Phong tìm đến Mặc Oanh, hỏi thăm chi tiết khảo hạch môn phái và đồ đạc bị thiếu, bảo đảm tuyệt đối không thể sai sót.

Sáng sớm hôm sau.

Ăn xong bữa sáng, Diệp Phong đặc biệt thay một bộ áo bào trắng sạch sẽ gọn gàng, bấm tay một cái, một thanh linh kiếm bay lên trời.

Hắn giẫm lên thân kiếm, chậm rãi bay lên không trung, tựa như ngự kiếm phi hành.

Áo bào trắng bay phất phới, có vài phần phong phạm cao nhân.

Đây cũng không phải là do Diệp Phong học xong Ngự Kiếm Thuật, mà là hắn có thể dùng Anh Linh Chi Lực khống chế linh kiếm lơ lửng, còn mình thì giẫm lên là sẽ có thể phi hành.

Nhưng mà Diệp Phong cũng phát hiện ra một vấn đề vô cùng đau đầu, Anh Linh Chi Lực không thể giúp hắn trực tiếp bay lên được.

Mặc kệ thử bao nhiêu lần, hắn đều không thể để cho mình trực tiếp lơ lửng trên không, chỉ có thể dùng phương thức ngự kiếm, miễn cưỡng cách ly với mặt đất, hơn nữa trước mắt tốc độ phi hành cũng không tính là rất nhanh.

Đối với việc này, Diệp Phong cảm thấy hẳn là phương thức mở ra của mình không đúng.

Lúc này, Mặc Oanh mới nhắc nhở: "Chưởng môn, có người tới."

Trong lòng Diệp Phong vui vẻ, nhìn theo hướng Mặc Oanh chỉ, nhất thời kinh ngạc: "Ôi! Sao lại là đi đến từ hướng thành Phong Hỏa vậy?"

"Xem ra, không phải đội ngũ giám định môn phái của thành Bạch Phù." Mặc Oanh sinh lòng cảnh giác, trong tay đã cầm trận kỳ trung tâm, bất cứ lúc nào cũng có thể khống chế trận pháp.

Lúc này, Hoắc Vân Kiệt nhìn về phía người mới tới, phát hiện trong đó có một bóng dáng quen thuộc.

"Là Lâm Ngọc Yến."

Lời này vừa nói ra, đám người Diệp Phong đầy bụng nghi hoặc.

Lâm Ngọc Yến?

Đó không phải là đệ tử thiên tài của Vân Hoa Tông sao, sao bỗng nhiên đến thăm vậy?

Chẳng lẽ, xem mắt không thành cho nên trong lòng không vui, đặc biệt tới tìm lại mặt mũi?

Trên bầu trời phía xa.

Tứ trưởng lão Liễu Ngọc Chi của Vân Hoa Tông chắp hai tay sau lưng, đứng trên một cái lá chuối rất lớn, phía sau có ba vị đệ tử, mỗi người đều có tu vi Luyện Khí tầng bảy.

Từ xa đã nhìn thấy trận pháp hộ thuẫn trên đỉnh Phiêu Miểu Phong, Liễu Ngọc Chi không khỏi nghi hoặc: "Ngọc Yến, ngươi xác định đây chính là Phiêu Miểu Phái sao? Một môn phái hạ đẳng, làm sao có thể có đại trận hộ tông được?"

"Hồi bẩm sư tôn, địa chỉ con lấy được từ Hoắc phủ chính là nơi này." Lâm Ngọc Yến cung kính nói.

Sau khi tiến vào Vân Hoa Tông, Lâm Ngọc Yến trở thành môn hạ của Tứ trưởng lão Liễu Ngọc Chi, rất được coi trọng.

Nghe xong lời này, Liễu Ngọc Chi chạm nhẹ vào cằm: "Vậy trước cứ đi qua đó xem một chút."

Một lát sau.

Lá chuối khổng lồ lơ lửng trên đỉnh Phiêu Miểu Phong.

Liễu Ngọc Chi và Lâm Ngọc Yến cùng mấy người của Vân Hoa Tông nhìn Diệp Phong đang ngự kiếm trên không, phát hiện người này áo dài bồng bềnh, phong thần tuấn lãng, tuy rằng toàn thân không có bất kỳ linh khí dao động nào, nhưng có thể ngự kiếm bay lên trời, chín mười phần là không đơn giản.

"Khí thế thật độc đáo!"

Trong lòng Liễu Ngọc Chi run lên: "Ngay cả ta cũng nhìn không ra tu vi của người này, chẳng lẽ, hắn là người mạnh hơn cả Tụ Nguyên cảnh tầng hai, tầng ba sao?"

Nghĩ đến đây, Liễu Ngọc Chi lập tức chắp tay nói: "Tứ trưởng lão Liễu Ngọc Chi của Vân Hoa Tông, hôm nay dẫn theo ba đệ tử trong môn đến thăm Phiêu Miểu Phái."

"Thì ra là trưởng lão Vân Hoa Tông, ta là chưởng môn Diệp Phong của Phiêu Miểu Phái, mời vào!" Nói xong, Diệp Phong vung tay áo lên.

Mặc Oanh hiểu ý, lập tức mở hộ thuẫn ra, đoàn người Liễu Ngọc Chi tiến vào bên trong, đứng ở bãi đất trống trước cửa chính.

"Hoắc đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt." Lâm Ngọc Yến nhìn thấy Hoắc Vân Kiệt, lên tiếng chào hỏi.

"Hạnh ngộ." Hoắc Vân Kiệt gật đầu.

Những người khác đang quan sát lẫn nhau.

Liễu Ngọc Chi với tu vi cao nhất đã có được linh thức, dù cho không tận lực thả ra thì cũng nhìn được tu vi của mười đệ tử của Phiêu Miểu Phái.

"Mặc dù đệ tử của Phiêu Miểu Phái ít, nhưng mỗi một người ít nhất đã là Luyện Khí tầng bốn đỉnh phong, cũng có hơn ba người Luyện Khí tầng bảy, quả nhiên không đơn giản. Hơn nữa, bọn họ còn có đại trận hộ tông, tuy rằng không tốt lắm, nhưng tiêu chuẩn tổng hợp ít nhất cũng phải là môn phái cấp cao đẳng." Liễu Ngọc Chi phân tích trong lòng.

"Rống!"

Hậu viện bỗng nhiên truyền đến tiếng gầm gừ hưng phấn của Lửng Mật.

Sau một khắc, Lửng Mật mang theo bảy con linh thú trấn nũi khác vọt tới, khí thế cuồn cuộn, khiến sắc mặt các đệ tử Vân Hoa Tông đại biến.

"Những người này là khách nhân, không phải đến đánh nhau!"

Diệp Phong vội vàng phất phất tay với Lửng Mật.

Vừa nghe không thể đánh nhau, khí thế của Lửng Mật uể oải, đứng thẳng người lên, vung móng vuốt lung tung, giống như đang nói không thể đánh nhau thì các ngươi đến làm gì?

Rống xong, nó liền xám xịt chạy trở về hậu viện.

"Những thứ này đều là linh thú trấn núi của quý phái sao? Nhìn rất dũng mãnh phi phàm, khiến người ta hâm mộ." Liễu Ngọc Chi nói, trong lời nói mang theo một chút kinh ngạc.

Nàng nhìn ra được tám con linh thú này đều không kém, mà Phiêu Miểu Phái có thể thu phục được nhiều linh thú như vậy, bản thân cũng không thể đơn giản.

"Đều là những linh thú bình thường, Ngọc Chi trưởng lão quá khen rồi." Diệp Phong khoát tay áo.

Hắn đang muốn nói cái gì đó, lại nhìn thấy chấp sự Chu Gia Tiền mang theo một đội ngũ bay tới Phiêu Miểu Phong, nhất thời vui vẻ ra mặt: "Chư vị, đội ngũ giám định môn phái tới."

Người của Vân Hoa Tông nghe xong lời này, lúc này mới ngẩng đầu nhìn ra cửa, phát hiện Phiêu Miểu Phái chỉ có một lá liễu, quả thật chỉ là môn phái hạ đẳng.

"Một môn phái hạ đẳng, lại có nội tình như môn phái cao đẳng, linh khí đất trời xung quanh cũng rất nồng đậm, còn có một vị chưởng môn mà ngay cả ta cũng nhìn không thấu tu vi, quả thật không đơn giản." Liễu Ngọc Chi thầm nghĩ, "Đến hiện tại bọn họ mới chứng thực môn phái cao đẳng, rốt cuộc là có dụng ý gì đây?"

Bạn đang đọc [Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    202

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!