Chương 56: Truy đuổi trong đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Một làn gió ấm áp mang theo hương thơm của nữ tử thổi tới, ngay cả cảnh tượng xung quanh cũng bắt đầu biến hóa.
Vốn dĩ hai bên đường phố tối mịt, trong nháy mắt lại xuất hiện những cây đào nhỏ đang nở rộ những hoa là hoa.
Phía cuối con phố có mấy cô ả lẳng lơ đang bước tới từ từ, còn liên tục lắc lư cơ thể thướt tha của mình.
“Công tử, tới rồi sao!”
Trong đó có một cô gái đeo mặt nạ hồ ly gảy đàn tỳ bà, thổ lộ tiếng lòng với Diệp Phong.
“Hồ ly tinh?” Diệp Phong chớp mắt.
“Ghét ghê, sao công tử có thể gọi thẳng tên húy của người ta thế kia! Nên gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm mới đúng chứ...” Con yêu hồ nở nụ cười duyên rồi nói.
“Ta đến cái ông nội nhà ngươi ấy!”
Diệp Phong nhảy lên rồi tát một chưởng về phía mấy cô ả lẳng lơ kia.
Một chưởng này xuyên qua các nàng, “rầm” một tiếng đánh tan nát hết gạch, mà toàn bộ những mỹ nữ và hoa đào xung quanh cũng biến mất, tựa như mây khói thoảng qua.
Diệp Phong khẽ nhìn lại, chỉ thấy một con yêu hồ với bộ lông đỏ đang nằm run bần bật trong góc đường.
“Ngao!”
Hồ yêu xoay người nhảy lên nóc nhà, nhanh nhẹn chạy trốn. Diệp Phong còn phát hiện xung quanh lại nhảy ra mấy con yêu quái nhỏ kỳ lạ, cũng theo gót hồ yêu chạy trốn.
“Ồ, hóa ra là cùng một nhóm.”
Diệp Phong đuổi theo.
Chỉ trong chốc lát, mấy con yêu quái kia luồn vào một hiệu sách cổ xưa vắng tanh, sau đó liền biến mất.
Diệp Phong phát hiện hiệu sách rách nát tả tơi, bên trong chỉ có mấy kệ sách lộn xộn, có không ít sách cổ ở bên trên. Phần lớn chữ đều đã mờ gần hết, cũng chẳng rõ nơi này đã bị bỏ hoang bao lâu rồi.
Rầm!
Đột nhiên tiếng lật sách loạt soạt vang lên ở trong hiệu sách, Diệp Phong nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy năm tờ giấy bay ra từ quyển sách cổ rồi vây hắn ở chính giữa.
Diệp Phong tập trung nhìn kỹ, phát hiện một tờ giấy đều vẽ một người mặc khôi giáp, đôi tay cầm chiếc rìu nhỏ.
“Chiến Tướng Giấy, biến!”
Giọng nói quyến rũ truyền đến từ bốn phương tám hướng, ngay sau đó xuất hiện năm đạo linh khí rót vào năm tờ giấy kia. Giáp sĩ bên trong thình lình biến lớn khiến tờ giấy rách toạc rồi bùng cháy.
Lạch cạch!
Năm chiến tướng giấy cao chừng một thước rơi trên mặt đất, vung chiếc rìu nhỏ rồi chém về phía Diệp Phong.
“Cái thứ gì thế này, chỉ cao được có một thước, chừng này nhảy lên để chém đầu gối ta chắc?” Diệp Phong chớp mắt.
Nghe thấy tên “Chiến Tướng Giấy”, Diệp Phong còn tưởng đây là một loại pháp thuật có thể triệu hoán ra cường giả Tụ Nguyên cảnh chứ.
Nào ngờ, mấy tên Chiến Tướng Giấy lại bé xíu như vậy, nom cứ như chưa đánh nhau bao giờ.
Bộp!
Diệp Phong duỗi một ngón tay chống lại đầu Chiến Tướng Giấy, đôi tay nó vung cặp rìu loạn xạ hết cả lên, nhưng căn bản không chém trúng Diệp Phong.
“Linh khí của chúng ta không đủ, một Chiến Tướng Giấy quá yếu rồi, mau hợp thể!”
“Đúng đúng.”
Xung quanh hiệu sách lại vang lên tiếng nói chuyện lao xao, nghe giọng thì tựa như mấy đứa trẻ con vậy.
“Chiến tướng, hợp thể!”
Ngay sau đó, mất yêu quái nhỏ khẽ niệm khẩu quyết.
Diệp Phong quan sát một cách hứng thú, chỉ thấy năm Chiến Tướng Giấy chồng lên nhau như các vị La Hán, sau đó một làn sương trắng tỏa ra từ dưới chân, che khuất tầm mắt.
Chờ sương trắng tan đi, Diệp Phong phát hiện một Chiến Tướng Giấy cao một mét ngay trước mắt, thoạt nhìn thì cường tráng hơn lúc trước không ít, chắc cũng là dáng vẻ Luyện Khí tầng sáu.
“Ha ha ha, Chiến Tướng Giấy của chúng ta đã hợp thể, uy lực vô song, lát nữa sẽ cho ngươi biết mặt!” Xung quanh hiệu sách vang lên tiếng cười đắc ý của đám yêu quái nhỏ.
“Ồ, vậy sao?”
Diệp Phong cười cười, đối mặt với lưỡi rìu mà Chiến Tướng Giấy bổ tới, hắn chỉ khẽ duỗi hai ngón tay đã kẹp lấy một cách dễ dàng.
“A, không thể nào có chuyện này!”
Đám yêu quái nhỏ hô lên đầy kinh ngạc, nhưng Diệp Phong lại lắc đầu, tiện tay vứt ra, kế đóChiến Tướng Giấy đã bị đánh tan nát, biến thành một làn mây mù rồi tản ra.
“Pháp thuật này khá hay ho đấy.” Diệp Phong híp mắt, ngoảnh đầu nhìn khắp bốn phía, nhìn thấy một cái đuôi cáo màu đỏ đậm ở phía dưới kệ sách, liền nắm lấy rồi lôi ra ngoài.
“A a a...”
Con hồ ly đỏ bị treo lơ lửng giữa không trung, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ y hệt con người, bốn móng vuốt nhỏ khua loạn xạ liên tục, bày ra bộ dáng chạy trối chết
“Ngươi là muốn xua hết không khí khiến ta hít thở không thông rồi hôn mê phải không?” Diệp Phong nửa đùa nửa giỡn.
“Đại tiên tha mạng, ta có thể tặng ngài một chiếc giường cực ấm.” Tiểu hồ ly màu đỏ vội vàng xin tha, còn nặn ra hai giọt nước mắt, bày ra bộ dáng đáng thương yếu ớt.
Diệp Phong dùng linh nhãn nhìn xuống, phát hiện tu vi của tiểu hồ ly này rất bình thường, cũng chỉ là Yêu Binh cấp trung đẳng, vậy mà lại có thể nói tiếng người, có hơi kỳ quái.
“Đồng lõa của ngươi đâu?” Diệp Phong lắc lắc tiểu hồ ly.
Bịch bịch bịch...
Một loạt tiếng bước chân vang lên, bốn thân hình nhỏ xinh xuất hiện trong tầm mắt Diệp Phong.
Một chú chó Nhật, một con cóc, một con yêu thú có hình dáng bí ngô với tứ chi dài thượt, còn có một con tụ trân trư béo phì, đều chưa cao tới một thước.
“Đại tiên, xin ngài tha cho đại tỷ của chúng ta!”
Bốn tiểu yêu quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu không ngừng. Toàn bộ đều nói được tiếng người khiến cho Diệp Phong sợ ngây người.
“Các ngươi đều chỉ là Yêu Binh hạ đẳng và Yêu Binh trung đẳng, mạnh nhất cũng chỉ là mới bước chân vào Luyện Khí tầng bốn, sao lại nói được tiếng người hết thế?” Diệp Phong ngồi xổm xuống, nhéo lỗ tai của chú heo mập rồi hỏi.
“Bạch Phù Ngũ Tiên chúng ta vừa sinh ra đã nói chuyện được rồi nha!” Chú heo mập lên tiếng, âm thanh có hơi non nớt.
“Từ từ, Bạch Phù Ngũ Tiên?”
Diệp Phong như bị chọc trúng huyệt cười: “Các ngươi ngay cả Tụ Nguyên cảnh còn chưa đến mà cũng dám tự xưng là tiên à? Với lại, pháp thuật lúc nãy các ngươi thi triển là từ đâu ra?”
Năm yêu quái nhỏ nhìn nhau.
Cuối cùng, chú chó nhật kia mở lời: “Đại tiên, nếu chúng ta nói pháp thuật cho ngài, vậy ngài có thể tha mạng cho Bạch Phù Ngũ Tiên không?”
“Phải xem xem kết quả có khiến ta hài lòng không đã.” Nụ cười trên mặt Diệp Phong dần trở nên âm hiểm.
Bạch Phù Ngũ Tiên ngay lập tức trưng ra vẻ mặt khóc không ra nước mắt.