Chương 57: Bạch Phù Ngũ Tiên và người đứng sau
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Môn pháp thuật này không có cấp bậc nhất định, cũng được coi là một môn bí thuật, tên là “Chiến Tướng Giấy”, chúng ta học được ở ngay hiệu sách này.” Hồ ly đỏ thân là đại tỷ liền chủ động khai ra.
“Sách cổ đâu?” Diệp Phong hỏi.
Hắn muốn mang quyển sách cổ “Chiến Tướng Giấy” về Phiêu Miểu Phái, chờ các đệ tử luyện đến nhập môn là hắn có thể lĩnh ngộ đến giai đoạn viên mãn trong nháy mắt.
“Tự thiêu hủy rồi.”
Hồ ly đỏ sợ Diệp Phong không tin liền hấp tấp nói thêm: “Vốn dĩ bí thuật này là tàn quyển, sau khi bọn ta luyện thành thì nó tự động thiêu hủy luôn rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Mấy con yêu quái nhỏ khác cũng gật đầu lia lịa.
Thấy dáng vẻ của đối phương không giống nói dối, Diệp Phong có hơi cạn lời.
Không có sách cổ, hắn cho đệ tử tu luyện kiểu gì?”
“Đúng rồi, nếu đêm mấy yêu quái nhỏ này thu vào Linh Thú Các, ta có thể lĩnh ngộ pháp thuật chúng nắm giữ không?” Diệp Phong nhanh chóng hỏi hệ thống.
[Khi linh thú và đệ tử học được một pháp thuật nào đó, chưởng môn đều thu được lợi ích.] Hệ thống giải thích.
Nghe vậy, Diệp Phong bình tĩnh lại, nhìn về phía Bạch Phù Ngũ Tiên: “Vì sao lúc nãy các ngươi lại theo dõi ta?”
Năm con tiểu yêu đang tính nói chuyện thì bụng lại réo lên “ục ục”.
“À, ta hiểu rồi!”
Diệp Phong lấy ra một chiếc đùi dê nướng thơm nức mũi từ trong không gian, đong đưa qua lại trước mặt Bạch Phù Ngũ Tiên, khiến cho cặp mắt của bọn chúng nhìn theo liên tục, nước miếng cũng chảy đầy đất.
“Đại tiên, cho bọn ta một miếng đi!”
“Đúng vậy, nếu chẳng phải bọn ta đói không chịu nổi, cũng sẽ không nghe theo lời của quân sư, phát công kích ảo thuật đối với ngài.”
“Gâu gâu!”
Bạch Phù Ngũ Tiên đã khuất phục trước cái đói, nguyên một đám chủ động khai sạch, còn trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ, sợ hãi và bất lực.
“Các ngươi còn có quân sư à, là ai thế?”
Diệp Phong ngạc nhiên, cảm thấy Bạch Phù Ngũ Tiên vẫn có tổ chức lắm, lúc trước nhìn cách bọn chúng phối hợp là đã có thể nhìn ra đôi chút, thảo nào có thể trốn ở thành Bạch Phù lâu như vậy.
“Nó!”
Bốn con yêu quái đồng loạt chỉ vào chú chó Nhật đang bày ra vẻ mặt vô tội. Vì chiếc đùi dê vừa thơm vừa lớn mà trực tiếp bán huynh đệ của mình.
“Phụt... Quân sư quạt mo?” Diệp Phong phì cười, “Được rồi, chiếc đùi dê nướng này cho các ngươi vậy.”
Nói xong, Diệp Phong khẽ buông tay.
Chiếc đùi dê rớt xuống, Bạch Phù Ngũ Tiên lập tức bớp được chiếc đùi dê như mong đợi, gương mặt ngập tràn niềm vui.
“Ăn đồ của ta chính là yêu của ta, từ nay về sau phải đồng sức đồng lòng với ta, các ngươi có bằng lòng hay không?” Diệp Phong hỏi.
“Ngày nào cũng được ăn đùi dê nướng chứ?” Hồ ly đỏ chớp đôi mắt ngập nước, hỏi.
“Ta muốn ăn bánh bao.” Quân sư quạt mo giơ móng vuốt.
“Ta muốn chơi với tỷ tỷ xinh đẹp.” Tụ trân trư lúc lắc chiếc đuôi, thầm thì.
“Oa oa oa.” Đại kim thiềm kêu lên ba tiếng.
“Ta muốn một miếng đất trồng rau rồi trồng mình vào đấy, để lớn lên mau mau.” Yêu quái bí ngô nói.
Diệp Phong nghe những yêu cầu càng ngày càng không đáng tin cậy của Bạch Phù Ngũ Tiên, nhịn không được mà cười lên cười xuống với thứ chiến thuật này, hai mắt híp hết vào nhau, nghĩ thầm nếu các ngươi còn nhắc đến mấy yêu cầu quái đản như này thì lát nữa sẽ cho cả lũ vào nồi hầm.
“Được.”
Nhưng vì bí thuật “Chiến Tướng Giấy”, cuối cùng Diệp Phong vẫn đồng ý với Bạch Phù Ngũ Tiên.
Nhìn bọn chúng tụm vào nhau ăn đùi dê nướng, Diệp Phong dứt khoát lấy ra bánh bao, cải bẹ, xương dê hầm và thịt nướng rồi bày thành một bàn, trông cực kỳ ngon mắt.
Nhân cơ hội này, Diệp Phong nghe được lai lịch của Bạch Phù Ngũ Tiên.
Hóa ra từ lúc bọn chúng có linh trí đã ở tại con phố hoang vắng này, sau khi đánh giá nhau vài lần, phát hiện đều không phân rõ thắng bại được nên liền kết bái huynh đệ dưới ánh trăng, tự phong là Bạch Phù Ngũ Tiên.
Bởi vì Bạch Phù Ngũ Tiên có thể nói tiếng người, lại học được “Chiến tướng giấy”, cho nên sau khi hợp thể nó lại liền mặc quầo áo vào, để nó giả làm trẻ con đi lừa thức ăn ở trên đường.
Cứ như vậy, Bạch Phù Ngũ Tiên sống đến ngày hôm nay.
Tận đến đêm hôm nay, bọn chúng thấy Diệp Phong thẳng tay mua một đống đồ ăn ngon, liền nổi lên “ác ý”, lúc này mới có chuyện phát sinh phía sau.
“Được rồi, các ngươi cũng đều ăn no hết rồi, tạm thời ta dùng Linh Khí thu hồi các ngươi lại, chờ tới Phiêu Miểu Phái sẽ thả ra sau.” Diệp Phong lấy ra Linh Nguyên Chung, thu hết Bạch Phù Ngũ Tiên vào trong.
Sau đó hắn lục tung hiệu sách, nhưng lại không tìm được đồ vật có giá trị, nên dứt khoát diễn một màn tông cửa xông ra, sau khi tới trên đường cái mới vứt ván cửa trên mặt đất.
Lúc này trời đã gần khuya, ánh trăng vàng nhạt rải khắp thế gian như làn nước, bốn bề yên tĩnh không một tiếng động khiến Diệp Phong thấy hơi không quen, hắn vòng tay ra sau đầu, chuẩn bị đi đến phủ Thành Chủ, lại phát hiện một bóng người khác ở trên mặt đất.
Cặp đồng tử của hắn co lại, ngẩng đầu nhìn về phía nóc nhà.
Một hắc y nhân khoanh tay đứng trên nóc nhà, cả người chỉ để lộ ra đôi mắt sắc bén như dao.
Diệp Phong hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
“Thả mấy tiểu yêu quái ra đây, ta tha cho cái mạng của ngươi.” Giọng hắc y nhân khàn khàn, rõ ràng đã được xử lý qua, không muốn để người khác nhận ra giọng thật của mình.
“Bọn chúng là của ta.” Diệp Phong nói.
“Vậy đi chết đi!”
Hắc y nhân thả người nhảy xuống, bàn tay rút thanh trường đao sáng chói bên hông rồi chém ra một đạo đao mang trắng như tuyết dài chừng năm mét.
“Thế mà lại là Lạc Địa Trảm!”
Diệp Phong nhìn ra đây là pháp thuật cấp 1 đã viên mãn.
Hắn nhớ lúc dự tiệc ở Chu gia mấy hôm trước, Phó thống lĩnh Chu Gia Tài đã thi triển loại pháp thuật này, một đao chém đứt sạch năm dây đằng của thụ yêu, uy lực khỏi phải nói.
“Ngươi là Chu Gia Tài?” Diệp Phong thốt lên đầy kinh ngạc, chân giẫm lên mặt đất né đi một đao này.
Rầm!
Mặt đất bị chém thành một khe rãnh sâu chừng nửa thước, đá bụi tung tóe khắp nơi.
Diệp Phong nhân cơ hội đạp mạnh xuống đất, hệt như một phi kiếm bay lên cao, một tay xé khăn che mặt của hắc y nhân, lại phát hiện đây là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.