Chương 60: Chia đan dược
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Phủ Thành Chủ.
Trương phó thống lĩnh quỳ một gối xuống đất, nghiêm túc báo cáo tình huống với phó thành chủ ở trong phòng: “Chưởng môn Hắc Huyền Môn bố trí một trận pháp, ngoại trừ Lý Hàm Tiếu ở ngoài thì các đệ tử còn lại đều bị huyết tế. Nhưng mà hình như trận pháp bị một kẻ thần bí đánh vỡ.
“Ngoài ra, chưởng môn Hắc Huyền Môn đã bị chém đứt hai chân, đại khái đã tàn phế, nhưng ti chức cho rằng người sau màn vẫn còn trốn ở trong thành.”
Nói xong, Trương phó thống lĩnh cúi đầm trầm mặc.
Trong phòng nhanh chóng vang lên giọng nói khàn khàn của Phó thành chủ: “Tra rõ việc này, nếu có tin tức, lập tức báo cáo!”
“Tuân mệnh.” Trương phó thống lĩnh chần chờ một lúc, “Phó thành chủ, Hắc Huyền Môn chỉ còn lại một gã độc đinh, giờ phải làm sao?”
“Bổn thành chủ sẽ tự phái người xử lý, về đi!”
“Ti chức đã rõ, cáo lui.”
...
Đỉnh núi Phiêu Miểu Phong.
Bách Biến Thú vẫn luôn ngụy trang thành một con kiến trắng lớn, giám thị toàn bộ Phiêu Miểu Phái.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Diệp Phong đã rời giường, đứng ở hậu viện la lớn: “Tập hợp tại đại điện chưởng môn!”
Sau đó không lâu, mười đệ tử tới đại điện chưởng môn, ngồi trên ghế của riêng mình, nom người nào người nấy đều đang ngái ngủ.
Chợt vang lên hai tiếng “lộc cộc”.
Diệp Phong đặt hai bình ngọc ở trên mặt bàn.
“Chỗ này có mười lăm viên Khí Đan, mười viên hạ phẩm, năm viên trung phẩm, toàn bộ cho các ngươi để nâng cao tu vi. Trong đó, mỗi người lấy một viên Khí Đan hạ phẩm, còn năm viên Khí Đan trung phẩm tạm thời cho năm người có tu vi cao nhất sử dụng.”
“Đúng rồi, ở đây còn có một kiện Linh Khí phòng ngự hạ phẩm Huyền Quy Thuẫn, các ngươi ai muốn không?”
Diệp Phong đặt Huyền Quy Thuẫn mua được ở Vật Hiên Các, nói chêm vào.
Chúng đệ tử ngồi trên ghế nghe Diệp Phong nói xong, ngoại trừ Mặc Oanh, những người khác đều ngẩng đầu với vẻ mặt ngạc nhiên, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Nhiều đan dược như vậy, lại còn có Linh Khí hạ phẩm, chẳng lẽ là lão chưởng môn lưu lại?
Diệp Phong nhìn thấy biểu cảm cổ quái trên mặt các đệ tử liền nói: “Khỏi phải đoán, Khí Đan hạ phẩm và Huyền Quy Thuẫn là hôm qua ta đi mua ở thành Phong Hỏa với Mặc Oanh, còn Khí Đan trung phẩm là phó thành chủ đưa.”
Nghe vậy, hai mắt chúng đệ tử sáng bừng lên.
“Hóa ra Phiêu Miểu Phái chúng ta cũng có tiền!” Thạch Lỗi vui mừng.
“Có Khí Đan phụ trợ tu hành, chắc hôm nay ta có thể đạt Luyện Khí tầng năm.” Lý Kiều Kiều vui vẻ nói.
Những đệ tử các cũng mừng rỡ lắm.
Long Thiên Tinh chớp mắt, nói: “Chưởng môn, ngày hôm qua ngài rời đi với tứ sư tỷ, đừng nói là ngài đem mấy thứ kia tới thành Phong Hỏa bán nhé?”
“Thứ gì?” Những đệ tử khác trưng ra vẻ mặt ngu ngơ.
Diệp Phong nhìn quanh bốn phía, thấy đây cũng chẳng có người ngoài, liền giải thích: “Thật ra hôm đó ở thôn Lâm kế bên Lâm Tràng, đã xảy ra một chút chuyện không miêu tả được....”
Diệp Phong hạ giọng, kể lại chuyện chém chết Triệu Đại Giang, thụ yêu và Ngạc Yêu thú.
Chúng đệ tử vừa nghe vừa tỏ vẻ ngạc nhiên, cuối cùng cũng biết môn phái đã kiếm được một món hời lớn, cũng từ chuyện này mà nghĩ ra một phương pháp kiếm linh thạch.
Đó chính là: Trảm yêu!
“Được rồi, mau lấy đan dược tu luyện đi, sau này bản chưởng môn sẽ đích thân mang các ngươi lên sàn.... À không, là rèn luyện!” Diệp Phong lỡ lời, liền vội vàng sửa miệng.
Bên ngoài đại điện chưởng môn.
Bách Biến Thú hóa thành một con thiêu thân, đi tới trước cửa rồi ghé sát tai lửng mật, muốn xúi giục nó.
Nhưng ngay sao đó, lửng mật hắt xì một cái khiến Bách Biến Thú văng ra mấy chục mét.
Vì vậy mà Bách Biến Thú đúng lúc không nghe lén được cuộc trò chuyện ở bên trong đại điện chưởng môn.
Ngay thời điểm các đệ tử nỗ lực tu luyện, Diệp Phong đứng kế bên giống hệt vệ sĩ, hộ pháp cho bọn họ.
Đệ tử mạnh thì hắn mới mạnh.
Cho nên đối với Diệp Phong mà nói, hỗ trợ đệ tử tăng tu vi chính là chuyện quan trọng nhất ngoại trừ nhiệm vụ của hệ thống.
Mỗi người một viên Khí Đan hạ phẩm.
Khí Đan trung phẩm chỉ có năm viên, mà trước mắt chỉ có năm người tu vi cao nhất gồm Mặc Oanh, Giả Vũ Lam, Hoắc Vân Kiệt, Thạch Lỗi, Lý Kiều Kiều được nhận mỗi người một viên.
Từ lúc trời còn chưa sáng hẳn, mười vị đệ tử đã đồng thời ăn một viên Khí Đan hạ phẩm, duy trì động tác tu luyện lòng bàn tay, gan bàn chân, đỉnh đầu năm tâm hướng thiên.
Giả Vũ Lam nhắm nghiền hai mắt, cảm nhận hiệu quả của đan dược khiến cho tốc độ tu luện tăng lên, đồng thời phát hiện ra một khuyết điểm của đan dược, liền nói: “Chất lượng của Khí Đan hạ phẩm mua ở thành Phong Hỏa không tốt bằng cái của lão chưởng môn lưu lại, độ tinh khiết chỉ được chín phẩm, sẽ tích lũy một phần tạp chất trong cơ thể.”
Mặc Oanh nói: “Một lượng nhỏ tạp chất có thể bài xuất ra ngoài thông qua hô hấp trong quá trình tu luyện.”
Nói xong, Mặc Oanh tiến vào trạng thái tu luyện.
Bởi vì tồn tại một ít tạp chất nên mỗi một viên Khí Đan hạ phẩm mua ở Vật Hiên Các chỉ có thể giúp các đệ tử bảo trị tốc độ tu luyện 99 lần trong nửa canh giờ.
Tính như vậy, mỗi viên đan dược tương đương với tiết kiệm hơn mười ngày khổ tu.
Rầm!
Sau ba lần thử, Giả Vũ Lam thuận lợi phá tan bình cảnh, tiến vào Luyện Khí tầng bảy.
Ba người Long Thiên Tinh, Hà Hà và Thu Cúc trải qua sáu lần đánh sâu vào bình cảnh, đều từ Luyện Khí tầng ba đỉnh phong tiến vào Luyện Khí tầng bốn.
Sau khi Âu Dương Phong và Âu Dương Vũ tiến vào Vọng Khí cảnh, dùng Khí Đan hạ phẩm do hệ thống cung cấp đã tiến vào Luyện Khí tầng hai. Giờ lại dùng đan dược của Vật Hiên Các, thuận lợi tiến vào Luyện Khí tầng ba.
Hai huynh muội này chỉ là căn cốt hạ phẩm, tốc độ tu luyện của bản thân cũng không nhanh, dù hai người này dùng hai viên Khí Đan hạ phẩm cũng chỉ có thể tiến vào Luyện Khí tầng ba mà thôi.
Nếu là đệ tử có tư chất cao, đủ để bước vào Luyện Khí tầng bốn.
Còn năm người Mặc Oanh, Giả Vũ Lam, Thạch Lỗi, Hoắc Vân Kiệt và Lý Kiều Kiều sau khi luyện hóa một viên Khí Đan hạ phẩm, lại dùng một viên Khí Đan trung phẩm có hiệu quả gấp đôi, vẫn tiếp tục tu luyện tới trưa mới ngừng lại.