Chương 59: Tứ Linh Đao Kiếm Trận
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Rắc!
Trận pháp hộ thuẫn rạn nứt, những lá cờ cắm ở bốn góc cũng bị bẻ gãy, Linh Khí trường đao và đoản kiếm mất đi khống chế, trở nên vô lực.
Mà lúc này, Diệp Phong đứng giữa không trung nhìn thấy hắc y nhân trốn ở phía ngoài sân.
“Bắt được ngươi rồi!”
Diệp Phong ném trường đao và đoản kiếm ở trong tay ra ngoài, chém đứt hai chân hắc y nhân.
“A!”
Hắc y nhân rên lên, móc ra từ trong túi một tấm bùa chú hình da thú đang phát sáng, hướng xuống mặt đất rồi lủi xuống, trực tiếp biến mất trong nháy mắt.
“Mẹ nó!”
Đúng lúc Diệp Phong đuổi tới phụ cận, một cước dẫm lên mặt đất thành một hố to.
Nhưng tiếc là hắc y nhân đã chạy trốn.
“Mau nhìn kìa, hình như Hắc Huyền Môn xảy ra đại chiến rồi, mau tới xem một chút!”
“Qua xem á? Ngươi chê mình sống lâu à!”
Người xung quanh bị tiếng động của trận chiến hấp dẫn, một Hắc Giáp Vệ ở gần đó cũng nghe tin mà đến, nhưng người dẫn đội không phải là Phó thống lĩnh Chu Gia Tài.
“Chỗ này không nên ở lâu!”
Diệp Phong nhanh nhẹn nhặt thanh trường đao bị hổng một lỗ và thanh đoản kiếm lên, lại rút hết cờ xí phía hậu viện Hắc Huyền Môn, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, dưới một cái xác của đệ tử Hắc Huyền Môn đã biến thành trọ bụi, Diệp Phong phát hiện một miếng kim loại có hoa văn cổ quái liền thuận tay nhặt lên, nhảy ra khỏi tường rồi mất hút giữa trời đêm.
Không lâu sau đó, một Hắc Giáp Vệ đi tới Hắc Huyền Môn.
Cầm đầu là một tên Phó thống lĩnh râu quai nón Luyện Khí tầng chín, hai mắt như đao, dẫn người bao vây Hắc Huyền Môn, kiểm tra toàn bộ nơi này.
“Lũ trời đánh nào tới làm loạn ở Hắc Huyền Môn chúng ta... Hử, chưởng môn đâu, các sư huynh đệ của ta đâu?” Chừng nửa khắc sau, một giọng nói trẻ tuổi vang lên ở ngay trước Hắc Huyền Môn.
“Ngươi là đệ tử của Hắc Huyền Môn, Lý Hàm Tiếu?”
Vị Phó thống lĩnh râu quai nón kia đi tới, cất lời hỏi.
Lý Hàm Tiếu nhìn vẻ nghiêm túc trên mặt của đối phương, chợt cảm thấy không lành, liền hỏi: “Trương phó thống lĩnh, Hắc Huyền Môn đã xảy ra chuyện gì sao?”
Trương phó thống lĩnh vỗ bả vai Lý Hàm Tiếu: “Qua kiểm tra, Hắc Huyền Môn bị yêu vật khống chế, ngoại trừ chưởng môn không rõ tăm tích, toàn bộ những đệ tử còn lại đều bị “Yêu Lang Hóa”, hơn nữa đều đã bị cường giả thần bí mạt sát.”
“Ngươi... Ngươi nói cái gì?”
Lý Hàm Tiếu hệt như bị sấm sét dội vào, cuối cùng không cười nổi nữa.
“Trương phó thống lĩnh, ý ngài là, ngoại trừ chưởng môn mất tích, mấy chục người trong Hắc Huyền Môn chúng ta đều đã chết, chỉ còn lại một mình ta sao?”
Lý Hàm Tiếu tốn một lúc mới tiêu hóa được chuyện phát sinh trước mắt, lúc này mới khảo vấn linh hồn.
“Không tệ, hơn nữa bọn ta có lý do nghi ngờ chưởng môn Hắc Huyền Môn các ngươi cấu kết với Yêu Tộc, hại chết những đệ tử khác. Tiểu tử, nén bi thương rồi lượn đi!”
Trương phó thống lĩnh lại vỗ bả vai Lý Hàm Tiêu, để lại bốn Hắc Giáp Vệ canh giữ Hắc Huyền Môn, rồi dẫn những người khác đi về báo cáo với phủ Thành Chủ ngay trong đêm.
Một môn phái trung đẳng bị tiêu diệt, hắn ta thân là Phó thống lĩnh của Thành Nam, không thể lơ là được.
...
Từ đầu đến cuối Diệp Phong chạy như điên, rốt cuộc về tới phủ Thành Chủ đúng lúc nửa đêm.
Tân Quảng Hiên đang đả tọa tu luyện ở trên phi thuyền, nghe thấy tiếng động liền nhìn về phía Diệp Phong quần áo lộn xộn với ánh mắt kinh ngạc, khẽ nói nhỏ: “Diệp chưởng môn, sao muộn như vậy rồi mới trở về, đừng nói ngài tới chốn câu lan chơi bời nhé?”
“Phi phi phi!” Diệp Phong xua tay lia lịa, mặt già đỏ lên: “Ta là loại người này sao?”
“Này... khó nói lắm.” Tân Quảng Hiên lắc đầu.
Diệp Phong nghe vậy liền bĩu môi, ám chỉ Tân Quảng Hiên trông có vẻ tướng mạo đường đường nhưng lại hơi không đứng đắn, cũng vì nguyên nhân này mà Diệp Phong mới cảm thấy ông giời con này làm bằng hữu được.
Còn loại trước một mặt sau một mặt thì hắn không ưa cho lắm.
Kiểu “thẳng thắn” giống Tân Quảng Hiên có thể đùa cợt cùng nhau, thành thật lại không tệ cho lắm.
“Diệp chưởng môn, ta đưa ngươi đi!”
Tân Quảng Hiên thình lình nghiêm mặt rồi nói, bấm tay niệm thần chú, phi phi thuyền lên trời.
Diệp Phong cũng không hàm hồ, nhảy lên phi thuyền.
Qua trận đại chiến đêm nay, Diệp Phong càng lo lắng cho sự an nguy của đệ tử Phiêu Miểu Phái.
Không lâu sau đó, Diệp Phong đã trở lại đỉnh núi Phiêu Miểu Phong, phát hiện một mình Mặc Oanh đang canh giữ trên nóc nhà.
Thấy Diệp Phong trở về, Mặc Oanh nhảy xuống nóc nhà, về tới căn phòng số bốn của mình để nghỉ ngơi.
“Chậc chậc, xem ra đệ tử của quý phái quan tâm chưởng môn lắm, vẫn luôn chờ đợi trong khổ cực tới khuya lắc khuya lơ.” Tân Quảng Hiên làm mặt quỷ với Diệp Phong.
“Lượn lượn lượn!”
Diệp Phong “đuổi” Tân Quảng Hiên, đến nhà tắm rửa ráy, làm sạch những bụi bẩn bám trên người rồi mới trở lại phòng, đặt chiến lợi phẩm ở trên mặt đất.
Một thanh trường đao, một thanh đoản kiếm, cờ xí từ bốn cột cờ đã bị gãy, toàn bộ đều là Linh Khí hạ phẩm.
“Dù tối hôm nay hơi nguy hiểm, nhưng lại thu hoạch rất lớn. Hơn nữa giết chết năm sơn tặc ở sông Phong Hỏa thu được năm kiện Linh Khí. Một khi đã bán đi, ít nhất cũng thu hoạch được hơn một ngàn khối linh thạch.”
Nghĩ đến đây, Diệp Phong vui đến mức cả đêm không ngủ được.
....
Thành Bạch Phù, tại một hầm ngầm bí ẩn.
Hắc y nhân bị chặt đứt hai chân nằm trên mặt đất, vừa che miệng vết thương của mình vừa rên rỉ không ngừng.
Một lão giả đứng kế bên hắc y nhân nhíu đôi mày thưa của mình, nói: “Ngay cả Tứ Linh Đao Kiếm Trận cũng không vây được, hơn nữa thân thể còn cực kỳ cường đại, sao lại nghe giống người mà Tiểu Lang Tướng nói vậy?”
Hắc y nhân ăn đan dược giảm đau, nói: “Quả thật người này khủng bố vô cùng, nhưng cụ thể có phải người mà Tiểu Lang Tướng nói hay không thì ta không rõ.”
“Trước mắt cứ kệ hắn ta là ai, đêm nay vì không có linh huyết của năm con tiểu yêu quái kia mà huyết tế đã thất bại, không có cách nào luyện thành “Huyết Linh Đan” mà Yêu Tướng đại nhân cần, giờ ngươi nghĩ cách giải thích với Tiểu Lang Tướng đi!” Sau khi ném lại một câu như vậy, lão giả mày trắng phất tay áo rời đi.
“Vốn dĩ đã thành công rồi, ai ngờ lòi ra một gã tàn nhẫn đâu?” Hắc y nhân trợn mắt lườm về phía lão giả mày trắng đi, vẻ mặt nghẹn khuất mà hét lên đầy giận dữ.
....