Chương 62: Bách Biến Thú xui xẻo
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Lúc này, những để tự khác vẫn đang tu hành.
Diệp Phong thấy thế, lấy ra đồ ăn chín tối qua đã mua, sau khi hâm nóng thì để lên bàn, hai tay chống cằm, chán ngán đợi các đệ tử đến ăn cơm.
Lúc này trên đỉnh núi Phiêu Miểu.
Bách Biến Thú hoá thành hình người, đội thêm nón lá, cách mặt đất nửa thước bay về phía cánh cửa màu gỗ thô mới dựng của Phiêu Miểu Phái.
"Ta không tin, biến thành hình người còn không thể tiếp cận mấy con linh thủ ở Phiêu Miểu Phái." Vẻ mặt Bách Biến Thú nín nhịn, thầm nghĩ.
"Grào!"
Lửng mật nằm úp sấp ngoài cửa đảm nhiệm vị trí môn thần trông thấy Bách Biến Thú cải trang, cảm thấy người này giấu đầu hở đuôi, vừa nhìn đã biết tới đánh nhau, ánh mắt lập tức toả sáng.
Từ khi bị Diệp Phong thu về làm linh thú giữ núi của Phiêu Miểu Phái, nó vẫn luôn không có cơ hội đánh nhau, mỗi ngày ngoại trừ ngủ cũng chỉ có ngủ, sắp gỉ sét tới nơi.
Bấy giờ nhìn thấy Bách Biến Thú, lửng mật lập tức đứng dậy, hưng phấn quơ móng vuốt nhào tới.
"Nghiệt súc, ta là khách, ngươi dám ra tay với ta!" Trong lòng Bách Biến Thú hoảng loạn, ngoài miệng lại quát lớn, cố gắng giả vờ thành dáng vẻ một thế ngoại cao nhân: "Ôi chao, đừng cắn, ngươi cầm tinh con chó hả?"
Nhưng mà lửng mật mắt điếc tai ngơ với lời của Bách Biến Thú, nhào lên là cắn.
Bách Biến Thú bị doạ tới mức bay lên, thế nên chỉ bị cắn phần vành dưới của nón, nhưng đấy cũng là một phần cơ thể nó hoá thành, cắn vào đau như kim chích.
Thế nhưng lửng mật tản ra yêu khí mạnh mẽ, chế trụ Bách Biến Thú, khiến nó tạm thời không thể biến thành sương mù mà rút lui.
Vì vậy Bách Biến Thú chỉ đành bay qua bay lại trên bãi cỏ, cố gắng cắt đuôi lửng mật, nhưng nó chạy càng nhanh thì da thịt càng bị kéo mạnh, đau đến mức gào khóc kêu to.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Diệp Phong nghe thấy tiếng kêu thảm, vội vàng chạy ra ngoài cửa, phát hiện lửng mật đang cắn vạt nón của một người thần bí đội nón đen, bị kéo chạy qua chạy lại ở bãi cỏ trên đỉnh núi.
"Chỉ cắn vạt thôi mà, sao kêu gào thảm thiết vậy?" Diệp Phong khó hiểu.
Nhìn thấy có người đi tới, Bách Biến Thú vội vã gào lên: "Mau lôi nói ra khỏi người ta!"
"Đừng gấp!"
Diệp Phong tiến lên, hai tay bắt lất chân sau của lửng mật, kéo mạnh.
"Soạt" một tiếng.
Vạt nón của bách biến thú bị xé rách, đau đến mức ngã lăn trên đất, lớn tiếng kêu thảm, cứ như bị xé mất một miếng thịt.
"Chẳng phải chỉ bị xé mất một vạt nón thôi sao, đau lòng tới vậy cơ à?" Diệp Phong bĩu môi.
Đối với phản ứng của Bách Biến Thú, cảm giác đầu tiên của Diệp Phong là người thần bí đội nón này rất nghèo, một mảnh vải trên nón bị xé mất thôi cũng đau lòng như mất một miếng thịt.
Còn về Bách Biến Thú, sau khi nghe Diệp Phong nói vậy, trong lòng lập tức chịu đựng đả kích gấp trăm lần.
"Mẹ nó, đây là bộ phận cơ thể ông đây hoá thành, ngươi biết cái gì!" Trong lòng Bách Biến Thú phỉ nhổ, nhưng có chết cũng không dám nói ra.
Diệp Phong vỗ vỗ lửng mật, bảo nó đừng ra tay vội, sau đó hỏi Bách Biến Thú: "Ngươi là ai, tới đây làm gì?"
"Ta..." Bách Biến Thú xoa xoa vạt nón của mình, vẻ mặt đau lòng: "Ta là chủ nhân hội Hắc Bào của thành Ngũ Thải, tới đây thăm hỏi, có điều Phiêu Miểu Phái các ngươi không hiểu đạo đãi khách, cáo từ!"
Bách Biến Thú không dám tiếp tục ở lại.
Nếu không nó rất có khả năng bị bại lộ.
Dứt lời, Bách Biến Thú quay lưng bỏ chạy, nhoáng cái đã lủi vào bụi cỏ trên núi, biến mất không thấy tăm hơi.
"Cái quái gì vậy?"
Diệp Phong nhìn theo hướng Bách Biến Thú biến mất, vẻ mặt ngơ ngác.
Thành Ngũ Thải?
Diệp Phong lấy ra tấm bản đồ tối qua mua trong thành Bạch Phù, phát hiện thành Ngũ Thải nằm ở hướng Đông Nam cách thành Bạch Phù năm mươi dặm, quy mô cũng ngang với thành Phong Hoả.
Còn về "Hội Hắc Bào", Diệp Phong lần đầu tiên nghe nói đến.
"Có khi nghe nói phương diện dạy dỗ pháp thuật của ta không tệ, cho nên muốn tới xin chỉ bảo?" Diệp Phong không để tâm, cất bản đồ đi, chuẩn bị trở về đại điện chưởng môn.
"Grào!" Lửng mật kêu một tiếng.
Thông qua Linh Thú Các phiên dịch, Diệp Phong biết lửng mật rất khát khao được đánh nhau, thế là nói với nó: "Không phải gấp, về sau còn nhiều cơ hội."
Nghe thế, lửng mật nhàm chán nằm úp sấp trước cửa, cằm gối lên hai chân trước, ngủ mất.
Diệp Phong nhìn sắc trời, nhận ra hoàng hôn ở Phiêu Miểu Phái thật đẹp, ánh tà dương của mặt trời sắp lặn như nhuộm lên sắc đỏ rực cho đỉnh núi, tăng thêm vài phần mỹ lệ.
Ban đêm.
Các đệ tử còn đang khổ luyện《Khí Hải thứ hai》.
Bởi vì công pháp phụ trợ này tạm thời chỉ có quyển thượng, hơn nữa do Diệp Phong đích thân chỉ dạy, tu luyện rất nhanh, trước khi ngủ, các đệ tử đều đã luyện thành công.
Nhưng ngoại trừ cảm giác sức mạnh của bản thân được duy trì thêm thì Diệp Phong cũng không thấy hiệu quả gì khác.
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Phong dậy thật sớm, đang chuẩn bị đánh một bộ Thái cực quyền đón ánh bình minh lại phát hiện Tân Quảng Hiên cưỡi phi thuyền, mang theo Chu Gia Tài đến đây.
"Diệp chưởng môn, hôm nay nếu có thời gian thì theo ta đến đại doanh Hắc Giáp Vệ có được không?" Còn chưa hạ cánh, Chu Gia Tài đã nói rõ mục đích tới thăm.
Diệp Phong phát hiện Chu Gia Tài đứng đoan chính, hai chân vẫn còn đây, hơn nữa hình thể cũng có nhiều điểm khác biệt với người mặc áo đen hôm đó, lúc này mới hoàn toàn xác định đối phương không phải người mặc áo đen, cất tiếng hỏi:
"Hôm nay thì có thời gian, nhưng mà ta muốn mạo muội hỏi một câu, Luyện Khí tầng chín biết sử dụng 《Lạc Địa Trảm》trong thành Bạch Phù có nhiều không?"
Chu Gia Tài và Tân Quảng Hiên cùng ngơ ra, không hiểu tại sao Diệp Phong lại hỏi câu này.
Tuy là nghi ngờ, Chu Gia Tài vẫn đáp:
"Theo ta được biết, hễ là người dùng đao đều thích tu luyện《Lạc Địa Trảm》, còn về người phù hợp với miêu tả của Diệp chưởng môn ở trong thành Bạch Phù, hình như cũng chỉ có chưởng môn Hắc Huyền Môn, với cả mấy vị trưởng lão của Bá Đao Phái."
"Ồ!"
Diệp Phong gật đầu, suy đoán người mặc áo đen khả năng cao là chưởng môn Hắc Huyền Môn.
Chỉ có điều Diệp Phong không rõ tại sao đối phương lại mạt sát toàn bộ đệ tử Hắc Huyền Môn.
Đây chính là đệ tử môn hạ của gã đó!
Lẽ nào người này không đau lòng sao?