Chương 63: Ta sẽ đánh tất cả các ngươi
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
"Suýt thì quên không nói, tối ngày hôm trước, Hắc Huyền Môn bị diệt chỉ còn đúng một đệ tử, nghe nói chưởng môn Hắc Huyền Môn là đầu sỏ gây tội, hơn nữa tối đó còn suất hiện một cường giả thần bí chém đứt hai chân chưởng môn Hắc Huyền Môn, nghiền nát âm mưu quỷ kế của kẻ nọ." Chu Gia Tài nói rồi nói, bỗng nhiên trừng to mắt nhìn Diệp Phong.
Tân Quảng Hiên đứng bên cạnh cũng nhìn sang.
"Diệp chưởng môn chính là người thần bí đã ra tay ư?" Chu Gia Tài bỗng nhiên trầm giọng hỏi.
Tối hôm trước, vừa khéo Diệp Phong đang ở thành Bạch Phù, hơn nữa thực lực cũng tương xứng. Lại liên tưởng đến Diệp Phong đột nhiên hỏi thăm chuyện này, không khó mà đoán ra.
"Khụ khụ... chuyện này không liên quan tới ta!"
Diệp Phong vội vã phủ nhận.
"Diệp chưởng môn, hiện giờ phủ Thành Chủ đang bỏ100 viên linh thạch treo giải chưởng môn Hắc Huyền Môn! Thế nên việc này chẳng có gì phải che giấu cả." Chu Gia Tài làm vẻ mặt "ta hiểu ngươi mà".
"Không, ta thật sự không phải người thần bí." Đánh chết Diệp Phong cũng không thừa nhận.
Theo Diệp Phong thấy, một khi việc này truyền ra ngoài, cho dù bản thân không sợ, cũng sẽ mang lại nguy hiểm cho Phiêu Miểu Phái, khiêm tốn một chút vẫn hơn.
"Diệp chưởng môn muốn khiêm tốn, ta hiểu." Tân Quảng Hiên cười đáp.
Chu Gia Tài nhếch miệng cười: "Thật ra, ta cũng có thể hiểu, dù sao người sợ nổi danh heo sợ mập, được rồi, Diệp chưởng môn, mời lên phi thuyền."
...
Trung tâm thành Bạch Phù.
Nơi này có một toà đại viện thần bí được bức tường cao mười mét vây quanh, dài sáu trăm mét về phía Đông Tây, rộng năm trăm mét về phía Nam Bắc.
Đây chính là đại doanh Hắc Giáp Vệ.
Hắc Giáp Vệ của cả thành Bạch Phù đều huấn luyện ở chỗ này, mỗi ngày đi ngang qua gần đây đều có thể nghe thấy tiếng kêu vang dội inh tai từ bên trong.
Trước sân tập võ rộng khoảng trăm mét.
Diệp Phong, Chu Gia Tài, Tân Quảng Hiên đứng trên đài cao, nhìn hơn ba trăm người Hắc Giáp Vệ ở dưới.
Đây là một phần của Hắc Giáp Vệ, những người còn lại lần lượt trú đóng ở bốn khu vực lớn trong thành là Đông, Nam, Tây, Bắc, tổng số cộng lại vượt hơn một ngàn.
"Vị này là chưởng môn Diệp Phong của Phiêu Miểu Phái, phụ trách dạy dỗ các ngươi ở phương diện tu luyện pháp thuật."
Chu Gia Tài vận chuyển linh khí, lớn tiếng nói, hiệu quả còn tốt hơn dùng loa phóng thanh.
Nhưng một vài tiểu đội trưởng Hắc Giáp Vệ Luyện Khí tầng bảy ở phía dưới lại chưng vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, thậm chí có người mở miệng chế giễu.
"Hứ, cái quái gì cơ!"
"Ta nghe nói Phiêu Miểu Phái chẳng hbzyBqWrlbḊ là môn phái hạ đẳng, chưởng môn của bọn họ chỉ là một phàm nhân, liệu có bản lĩnh gì chứ?"
"Đúng đấy, đại doanh Hắc Giáp Vệ chúng ta không phải nơi hắn nên đến, mau về ôm vợ đi, ha ha ha!"
Nghe tiếng đùa cợt của những người này, Diệp Phong thấy kỳ lạ.
Chu Gia Tài ghé đến bên tai Diệp Phong, nói nhỏ.
"Diệp chưởng môn, đây chính là mấy người hỗ trợ mà ta đã nói trước đấy, thấy sao, kỹ năng diễn xuất đều trên tiêu chuẩn chứ?"
Diệp Phong gật đầu: "Đúng là không tệ."
Trên đường tới đây, Chu Gia Tài đã nói với Diệp Phong, hắn ta sẽ chọn trước ra một vài tiểu đội trưởng trong Hắc Giáp Vệ để hỗ trợ, mục đích nhằm xây dựng bầu không khí.
Mặc dù có chuẩn bị tâm lý nhưng Diệp Phong vẫn bị kỹ năng diễn xuất của mấy tiểu đội trưởng Hắc Giáp Vệ này doạ sợ.
Từng người một giận dữ trừng mắt, khí thế hừng hực, nói tới mức nước bọt tán loạn, làm như có thù hận gì với hắn không bằng.
Nhung nói thật, kỹ năng diễn không tệ chút nào.
"Diệp chưởng môn, đến lượt ngươi lên sân biểu diễn rồi."
Tân Quảng Hiên đứng một bên nháy mắt khiến Diệp Phong nổi hết da gà, thầm nghĩ tên này trông thì nghiêm túc, kết quả bên trong lại ngả ngớn như vậy.
Nghĩ tới đây, Diệp Phong tiến lên một bước, cao giọng đáp: "Tuy ta chỉ là một phàm nhân, nhưng đây không có nghĩa là ta không thể dạy các ngươi."
"Hứ, ta không tin!"
"Diệp chưởng môn nhanh về ôm vợ đi."
"Không có vợ thì chúng ta có thể làm cha vợ của ngươi."
"Ha ha ha!"
Tiếng ồn tiếp tục vang lên.
Những Hắc Giáp Vệ còn lại cũng bị dẫn dắt cảm xúc, nhao nhao cười to, đều cảm thấy Diệp Phong tới làm trò cười.
Nếu không, chính là được Chu Gia Tài phó thống lĩnh mời tới làm vật may mắn.
"Im miệng! Nói chuyện với Diệp chưởng môn kiểu gì đấy? Hắn là một người có bản lĩnh, sao có thể để các ngươi hỗn xược?" Chu Gia Tài đúng lúc thêm một mồi lửa.
"Phó thống lĩnh, chúng ta kính trọng ngài, thế nhưng không có nghĩa là chúng ta cần một phàm nhân tới dạy dỗ." Một tiểu đội trưởng Luyện Khí tầng bảy phụ trách tạo bầu không khí trầm giọng lên tiếng.
"Đúng vậy, mời phó thống lĩnh tự mình dạy chúng ta!"
"Ta muốn học 《Lạc Địa Trảm》".
Những giáp sĩ bình thường của Hắc Giáp Vệ cũng bắt đầu ồn ào.
"Nếu phó thống lĩnh nói Diệp chưởng môn có bản lĩnh, vậy thì có dám so tài một trận với chúng ta không?" Một vị tiểu đội trưởng thấy thời cơ chín muồi, đứng ra nói.
"Có gì mà không dám!"
Diệp Phong tung người nhảy khỏi đài cao năm mét, trong khoảnh khắc tiếp đất thì giẫm nát viên gạch dưới chân, còn có khí tức quét ngang.
"Ôi chà!"
Mấy tiểu đội trưởng phụ trách diễn kịch lập tức lấy tay che ngực bay ngược ra ngoài, ngửa đầu ngã xuống đất, không ngừng nói "Diệp chưởng môn mạnh quá" các kiểu.
"Cái này..." Khoé miệng Diệp Phong khẽ giật.
Ban nãy đang diễn yên lành, sao bây giờ lại quá đà tới vậy!
Nhưng mà Diệp Phong vẫn tiến lên một bước, chỉ Hắc Giáp Vệ đang ở trên sân, nói: "Làm sao, các ngươi không phục?"
"Ban nãy ngươi đánh lén, không tính!" Một diễn viên lập tức cãi lại.
"Đúng, bọn ta không phục!"
Những Hắc Giáp Vệ còn lại cũng hô theo.
Được chiêu mộ vào Hắc Giáp Vệ thì đều là chân hán tử, lá gan cũng lớn, lúc này có mười mấy người vây quanh, trừng mắt nhìn Diệp Phong.
Diệp Phong hỏi: "Thế nào mới phục?"
"Đánh tới khi phục!" Một diễn viên hét.
Những Hắc Giáp Vệ khác nghe vậy, lập tức ngơ ngác. Đánh tới khi phục? Không có, ta không nói gì, là đội trưởng nói!
Diệp Phong đâu quan tâm nhiều như vậy, cười to một tiếng: "Được, vậy ta sẽ đánh tất cả các ngươi!"
Dứt lời, Diệp Phong cách khoảng không vỗ một chưởng về phía diễn viên kia.
"Ôi chao!"
Không đợi bị đánh đến, diễn viên kia đã bay ra ngoài, nhanh chóng lấy quả cà chua cắn một miếng, từ trong miệng chảy ra "vết máu".
"Tiểu đội trưởng bị thương rồi."
"Đấy rõ ràng là nước cà chua... ưm ưm." Người biết chân tướng lập tức bị bịt miệng.
"Mọi người cùng xông lên, dạy dỗ tên này." Một diễn viên hét lớn, khí thế kinh người.