Chương 65: Tác dụng thần kỳ của giá trị danh vọng (2)
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Thời gian trôi qua, nhoáng cái đã gần trưa.
Diệp Phong liên tục chỉ dạy cho hơn ba mươi Hắc Giáp Vệ, giúp họ luyện《Thiết Thuẫn Thuật》từ nhập môn tới tiểu thành, hoặc từ tiểu thành tăng lên đại thành, khiến cho các Hắc Giáp Vệ khác thán phục.
Cộng thêm trước đó bọn họ bị Diệp Phong đánh cho tâm phục, trải qua lần này, hơn sáu phần mười Hắc Giáp Vệ công nhận Diệp Phong, giá trị danh vọng tông môn thuận lợi đột phá 500.
[Ting, chúc mừng giá trị danh vọng Phiêu Miểu Phái đột phá 500, mở khoá "chức năng đổi giá trị danh vọng", cụ thể mời xem thông báo liên quan] Âm thanh hệ thống vang lên.
Diệp Phong sửng sốt, chợt thấy trong tầm mắt xuất hiện mấy hàng chữ màu xanh.
Giá trị danh vọng tông môn 507.
Giá trị thừa có thể đổi 507.
Theo hướng dẫn, đổi giá trị danh vọng tông môn có thể chớp mắt nắm được giai đoạn viên mãn của một pháp thuật, pháp thuật cấp 1 50 điểm, pháp thuật nhị phẩm 100 điểm...
Nhìn thấy hàng chữ này, Diệp Phong hiểu có nghĩa là gì, nhưng vẫn còn chút nghi ngờ.
"Hệ thống, hiện giờ ta có 507 giá trị danh vọng, nếu ta tiêu hết, vậy muốn hoàn thành nhiệm vụ giá trị danh vọng đạt một nghìn thì cần tích luỹ một nghìn giá trị danh vọng hay chỉ cần 493 điểm?" Diệp Phong hỏi hệ thống.
[Chỉ cần 493 điểm] Dứt lời, hệ thống lại im lặng.
Nghe tới đây, Diệp Phong đã không còn bất kì nghi ngờ nào, có thể yên tâm mạnh tay tiêu giá trị danh vọng tông môn rồi.
Nhưng mà, pháp thuật cấp 1 cần tiêu 50 điểm giá trị danh vọng, thật ra có hơi đắt, Diệp Phong nghĩ, cố gắng cho các đệ tử luyện tới nhập môn, như vậy hắn có thể trực tiếp lĩnh ngộ được giai đoạn viên mãn.
Đối với một vài pháp thuật mà tới đệ tử tông môn cũng khó lĩnh ngộ, hoặc thời gian quá gấp, lại tiêu giá trị danh vọng tông môn để lĩnh ngộ thì có lời hơn.
Nghĩ thông suốt, Diệp Phong nổi hứng thú với Tàng Thư Các của phủ Thành Chủ.
Còn về Hắc Giáp Vệ, buổi sáng hắn đã dạy mười mấy người, trả giá rất lớn, hơn nữa giá trị danh vọng nhận được hơn phân nửa, cũng nên chạy rồi.
Thế là Diệp Phong nhảy lên đài cao, nói: "Các vị, hôm nay tới đây thôi, lần sau gặp lại."
"Diệp chưởng môn đừng đi, ta còn chưa xin ngài chỉ bảo nữa!"
"Diệp chưởng môn, ta mời ngài ăn cơm!"
"Diệp chưởng môn, ta có con gái chưa lấy chồng."
Đám Hắc Giáp Vệ lưu luyến không thôi.
Đến cả những Hắc Giáp Vệ cuối cùng vẫn không công nhận Diệp Phong cũng có cảm giác như vừa bỏ lỡ 100 triệu.
Nhưng mà Diệp Phong làm bộ mắt điếc tai ngơ với lời của mọi người, nhảy lên phi thuyền cùng Chu Gia Tài và Tân Quảng Hiên, rời khỏi đại doanh Hắc Giáp Vệ.
"Diệp chưởng môn thật lợi hại, buổi trưa hôm nay, Chu mỗ mời ngươi và Tân Quảng Hiên đạo hữu ăn cơm." Chu Gia Tài vỗ ngực nói.
"Ha ha, không sợ ta ăn cho ngươi phá sản hay sao?" Diệp Phong nói đùa.
"Diệp chưởng môn cứ đùa, ta là phó thống lĩnh, bổng lộc mỗi tháng không thấp, hơn nữa nhà họ Chu chúng ta vốn cũng là thế gia thành Bạch Phù, một bữa cơm vẫn mời được." Chu Gia Tiền nghiêm trang nói.
Một lát sau, ba người dừng lại trước một toà kiến trúc năm tầng có tên là "Danh Thái Lâu", ở trong đó tìm một phòng riêng trên tầng bốn, vừa ăn vừa nói chuyện.
Đối với trình độ của Diệp Phong trên phương diện pháp thuật, Chu Gia Tiền và Tân Quảng Hiên đều bày tỏ bội phục, xin chỉ dạy ngay tại chỗ.
"Có lẽ ta là thiên tuyển chi tử, cho nên kế thừa một phần ý chí của các tiền bối, dù sao một vài pháp thuật cứ qua loa mơ hồ là đã hiểu, đúng là rất kỳ lạ!" Diệp Phong thuận miệng lừa gạt cho qua.
Sau khi ăn xong, ba người chuẩn bị tới Tàng Thư Các phủ Thành Chủ.
Nhưng vào lúc này, trên phố lại có một đám tu hành giả cưỡi mãnh hổ, lưng đeo trường đao, uy phong lẫm liệt đi qua trước cửa Danh Thái Lâu.
Đúng lúc ấy Diệp Phong đứng ở trước cửa, ngẩng đầu lên, trông thấy ông cụ đẹp lão mày trắng tóc trắng đi đầu tiên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Giờ phút này, Diệp Phong rõ ràng nhìn thấy được bất ngờ và sát ý trong mắt của ông lão mày trắng, sau đó ánh mắt hai người thoáng lướt qua nhau.
Đợi Diệp Phong hoàn hồn, phát hiện ông lão mày trắng đã cưỡi mãnh hổ biến mất nơi cuối phố.
“Đó là ai?” Diệp Phong hỏi.
Chu Gia Tài khẽ nhíu mày nói: “Đó là kiểu người hung ác, danh tính cụ thể ta cũng không biết, chỉ biết người này là đại trưởng lão của một trong ba môn phái cao đẳng trong thành Bạch Phù, một thân tu vi đã bước vào Luyện Khí tầng chín đỉnh phong.”
Ngay cả Tân Quảng Hiên cũng nói: “Lão giả mày trắng này quả thật là kiểu người hung ác, khí tức rất mạnh, cho dù ta là đệ tử tông môn, cũng chưa chắc là đối thủ của người này.”
Lời này vừa nói ra, Diệp Phong và Chu Gia Tài cảm thấy ngoài ý muốn.
“Lão giả này đã từng đánh vào cảnh giới Tụ Nguyên, nhưng hẳn là thất bại rồi, những kinh lạc khác và khí hải được mở rộng, hơn nữa thời gian tu luyện dài, nhất định nắm được rất nhiều pháp thuật giai đoạn viên mãn, rất mạnh.” Tân Quảng Hiên giải thích nói: “Hơn nữa người này còn có tọa kỵ.”
Chu Gia Tài gật đầu: “Con tọa kỵ đó tên là ‘Đại Lực Mãnh Hổ’, Yêu Binh cao đẳng, nghe nói vì bắt sống con hổ này cho đại trưởng lão Bá Đao, mà Bá Đao Phái đã tổn hại không ít.”
Diệp Phong sờ cằm, nói: “Luyện Khí tầng chín đỉnh phong thêm một con tọa kỵ mãnh hổ, quả thật rất mạnh!”
Diệp Phong thấy, ít nhất của là trình độ gấp ba lần lửng mật, .
“Đi thôi, đến Tàng Thư các, sau đó thuận tiện thanh toán bổng lộc tháng này của Diệp chưởng môn.” Chu Gia Tài nói.
“Cầu còn không được!” Diệp Phong cười nói.
Thời điểm ăn cơm trưa, Diệp Phong đã bàn bạc xong với Chu Gia Tài, mỗi tháng đến đại bản doanh Hắc Giáp Vệ dạy một ngày hoặc là nửa ngày, ngày đó thanh toán một trăm linh thạch hạ phẩm.
....