Chương 66: Vạn Thương Minh
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Bá Đao Phái.
Đại trưởng lão lưng đeo trường đao, đứng ở trước mặt chưởng môn Hắc Huyền Môn, chỉ vào bức tranh trên bàn, ánh mắt u ám nói: “Hôm nay dường như ta đã gặp được người ngươi nói trên phố.”
Nếu như Diệp Phong ở đây, sẽ phát hiện người trên bức tranh có tám phần giống hắn, chỉ là vẽ hơi xấu.
“Hắn là ai?” Chưởng môn Hắc Huyền Môn nắm chặt hai tay.
“Ta điều tra một chút, người này là chưởng môn Diệp Phong của môn phái hạ đẳng Phiêu Miểu Phái, chỉ là một phàm nhân.” Bá Đao đại trưởng lão nói.
“Không thể nào!” Chưởng môn Hắc Huyền Môn giận dữ vỗ mặt bàn: “Một người có thể phá được Tứ Linh Đao kiếm trận, ngươi nói với ta hắn là phàm nhân?”
“Chỉ có thể nói, người này ẩn giấu quá giỏi, hơn nữa... Diệp Phong và phủ Thành Chủ, Lưu Vân tông qua lại thân cận, tạm thời không thể công khai ra tay với hắn.” Bá Đao đại trưởng lão thấp giọng nói.
“Kế hoạch của Yêu Tướng đại nhân phải làm sao?” Chưởng môn Hắc Huyền Môn hỏi.
“Kế hoạch có thay đổi, hơn nữa ngươi đã không thích hợp tiếp tục ở trong thành, tối nay, ta sẽ phái người đưa ngươi đi.”
Bá Đạo trưởng lão nói.
“Chân của ta thì sao?” Chưởng môn Hắc Huyền Môn vội vàng hỏi.
Bá Đao đại trưởng lão cười mờ ám: “Hoảng cái gì, đợi ngươi ra khỏi thành, dĩ nhiên sẽ có người đưa cho ngươi một đôi chân có sức mạnh, đảm bảo ngươi hài lòng.”
...
Tàng Thư các của phủ Thành Chủ quá lớn.
Những nơi quan trọng được xây bằng đá lớn, tổng cộng ba tầng, nhưng ba người Diệp Phong, Chu Gia Tài, Tân Quảng Hiên chỉ có thể vào tầng một.
Ở đây có rất nhiều pháp thuật cấp 1, còn có không ít sách cổ giới thiệu trận pháp, đan dược, linh thú, nhưng mỗi quyển sách cổ được bị khóa ở ám cách trong đá lớn, tìm không tiện lắm.
“Ha ha ha, Chu phó thống lĩnh, hai vị này là ai?” Một lão đầu lùn chắp hai tay sau lưng đi tới, hành vi quỷ mị, không chút tiếng động, suýt nữa dọa Diệp Phong và Tân Quảng Hiên.
“Vị này là các chủ Tàng Thư các lão Lưu, đệ nhất cao thủ cảnh giới Tụ Nguyên của thành Bạch Phù.” Chu Gia Tài giới thiệu.
Diệp Phong quan sát “lão Lưu”.
Đây là một lão già tinh thần hăng hái, tóc thưa thớt, nhưng hai mắt lấp lánh có thần, giống như hai ngọn đèn sáng, khiến người khác chú ý nhất là răng cửa lớn màu vàng trong miệng.
Trên người lão Lưu, Diệp Phong cảm nhận được khí tức còn mạnh hơn Bá Đạo đại trưởng lão, ít nhất có thể đánh năm con lửng mật.
“Lão Lưu mạnh nhỉ, có thể tương đương với ta.” Diệp Phong thầm nghĩ.
Chu Gia Tài chỉ Diệp Phong và Tân Quảng Hiên, giới thiệu: “Lão Lưu, hai vị này là Diệp Phong chưởng môn Phiêu Miểu Phái và đệ tử nội môn của Lưu Vân tông Tân Quảng Hiên. Lần này, là Diệp chưởng môn đặc biệt đến đây mượn xem pháp thuật.”
“Muốn loại nào?” Lão Lưu đặt một quyển sách cổ lên mặt bàn, giở ra cho Diệp Phong xem.
Diệp Phong phát hiện, trên sách cổ ghi lại tất cả tên và giới thiệu vắn tắt của pháp thuật của Tàng Thư các, về phần vị trí cụ thể thì không ghi chú.
Sau khi tìm kiếm, Diệp Phong chọn ba loại pháp thuật cấp 1, vô cùng thích hợp cho đệ tử Phiêu Miểu Phái trong giai đoạn hiện tại, lần lượt là “Huyền Giáp Thuẫn”, “Thổ Độn”, “Nguyên Khí Đạn”.
“Sau khi chọn xong, ghi tên vào đây là được.” Lão Lưu cầm cuốn sổ ghi tên: “Đúng rồi, trong một tháng phải trả lại, nếu không căn cứ vào giá mua một trăm linh thạch một cuốn.”
“Được, đa tạ lão Lưu.” Diệp Phong gật đầu.
Ngay sau đó, ba người rời khỏi Tàng Thư các.
Trên đường, Diệp Phong tò mò hỏi: “Cũng là thực lực cấp Tinh, Tân đạo hữu cảm thấy thành Bạch Phù và quý tông, nơi nào có Tàng Thư các đầy đủ hơn?”
“Nhất định là Lưu Vân tông càng đầy đủ hơn.” Không đợi Tân Quảng Hiên nói, Chu Gia Tài đã trả lời thay.
Tân Quảng Hiên nghĩ, gật đầu nói: “Quả thật là vậy.”
Diệp Phong nghe vậy, lập tức nảy sinh lòng tò mò dày đặc với Tàng Thư các của Lưu Vân tông.
Buổi chiều, Chu Gia Tài giao một trăm linh thạch hạ phẩm cho Diệp Phong, sau đó lên đường về đại bản doanh Hắc Giáp Vệ.
Tân Quảng Hiên và Diệp Phong đến một cửa hàng tên là “Vạn Thương Minh”, chuẩn bị mua sắm một vài đan dược.
“Hai vị khách quý cần mua gì?” Một mỹ nữ chân dài uốn éo đi tới, mỉm cười nhẹ, khuôn mặt có lúm đồng tiền nhỏ.
“Khí đan tu vi hạ phẩm.” Diệp Phong nói.
Thị nữ tiếp đãi ngẩn ra.
Nàng không có tu vi, nhưng mở linh nhãn, nhìn được Diệp Phong không có tu vi, vốn tưởng rằng người có tiền chi tiêu là Tân Quảng Hiên, không ngờ lại là vị phàm nhân kia mở miệng trước.
“Diệp chưởng môn, khí đan tu hành ăn nhiều không tốt cho tu hành, dễ tích lũy tạp chất trong cơ thể.” Tân Quảng Hiên nói: “Đương nhiên, có thể mua ‘Khí Đan luyện thể’ để thanh lọc tạp chất.”
Diệp Phong nhướng mày.
Hắn nhớ lúc trước khi đưa đan dược cho chúng đệ tử ăn, Giả Vũ Lam đã từng phản bác độ tinh khiết chỉ có chín phần mười, nhưng Mặc Oanh lại nói, tạp chất có thể tự động bài ra.
“Bản thân tự bài tạp chất không được sao?” Diệp Phong hỏi.
Tân Quảng Hiên chần chừ một lát, giải thích nói: “Đương nhiên là được, nhưng nếu như trong thời gian ngắn ăn quá nhiều đan dược, trong chốc lát không bài được, thì sẽ có tạp chất tích lũy, ảnh hưởng đến căn cơ bản thân.”
Lúc này, thị nữ tiếp đãi cuối cùng cũng tìm được cơ hội chen vào, giọng nói dịu dàng: “Bản thân tạp chất có thể dùng ‘Khí Đan luyện thể’ để loại trừ, một viên chỉ cần ba mươi khối linh thạch hạ phẩm.”
“Ôi.... mắc thế à?” Diệp Phong trợn mắt.
Một đôi trảo của Ngạc Kê thú cấp Yêu Binh có hai linh thạch, cũng tức là, phải chém giết mười lăm con Ngạc Kê thú mới có thể tích đủ một viên Khí Đan luyện thể.
“Khí Đan luyện thể chuyên trừ tạp chất, tạp chất ít đi, tốc độ tu luyện có thể tăng lên, bình cảnh tu vi cũng có thể càng dễ đột phá, giá trị thậm chí còn trên Khí đan tu vi thượng phẩm, cho nên bán hơi mắc.” Thị nữ tiếp đãi cười giải thích.
“Được rồi, mua một viên thử.” Diệp Phong nói thầm.
“Vị khách quý này, Khí Đan luyện thể đều là một bình năm viên, không thể bán lẻ.” Thị nữ tiếp đãi nói.
“Cũng tức là, nếu ta muốn mua Khí Đan luyện thể, ít nhất cần trả một trăm năm mươi khối linh thạch hạ phẩm?”
Diệp Phong vỗ đầu, cảm thấy cách làm của Vạn Thương Minh rất lừa đảo!