Chương 67: Nỗi buồn của Diệp Phong
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Một viên đan dược ba mươi khối linh thạch, cái giá này đã rất cao, theo lý mà nói có thể bán lẻ, nhưng bọn họ cứ phải cưỡng ép bán cùng nhau, thật sự quá bá đạo.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Phong cảm thấy Vật Hiên Các ở thành Phong Hỏa khá chân thực.
Hơn nữa, qua chuyện này, Diệp Phong cũng ý thức được tu hành không hề dễ dàng.
Với nhu cầu đột phá đến Luyện Khí tầng chín cũng cần ít nhất ba trăm khối linh thạch hạ phẩm để mua Khí Đan luyện thể và khí đan tu vi thượng phẩm, tương đương với giết một trăm con Ngạc Kê thú cấp Yêu Binh.
Điều này cần hao tốn phần lớn thời gian!
Hơn nữa, đây còn chưa tính các loại Linh Nhãn Dịch, công pháp, pháp thuật, linh khí.
Nếu thật sự cộng vào, để bồi dưỡng ra một vị Luyện Khí tầng chín, tài nguyên tu luyện cần thật sự rất nhiều, vô cùng khó khăn.
“Chẳng trách tu hành giả cấp cao của cảnh giới Luyện Khí lại ít như vậy, cảnh giới Tụ Nguyên càng ít hơn, ai ai cũng cần lượng lớn tài nguyên tu hành.” Diệp Phong nói thầm.
Lúc này, thị nữ tiếp đãi hỏi: “Khách quý, ngài có muốn mua Khí Đan luyện thể nữa không?”
Tân Quảng Hiên cũng nói: “Diệp chưởng môn, Khí Đan luyện thể có thể chuẩn bị, nhưng mà dưới tình huống bình thường, sau khi đến Luyện Khí tầng bảy mới cần dùng, dù sao, tạp chất hồi trước tích lũy cũng ít.”
Nghe vậy, Diệp Phong nhíu mày.
Đa số đệ tử Phiêu Miểu Phái trong giai đoạn đều là Luyện Khí Tầng bốn, Tầng năm, còn chưa cần dùng Khí Đan luyện thể.
Vì thế, Diệp Phong nói với thị nữ tiếp đãi: “Tạm thời không cần Khí Đan luyện thể, lấy cho ta hai bình khí đan tu vi hạ phẩm.”
Nếu như không phải vị đệ tử tông môn Tân Quảng Hiên này ở bên chỉ dẫn, sợ là nhất thời hắn đã bốc đồng mua Khí Đan luyện thể.
“Được thôi, xin khách quý đợi chút.”
Thị nữ tiếp đãi xoay người rời đi, từ trong ngăn tủ tinh xảo chạm khắc hoa lấy ra hai bình ngọc, lần lượt đựng mười viên khí đan tu vi hạ phẩm, tổng cộng là một trăm linh thạch hạ phẩm.
Diệp Phong trả tiền, mang theo khuôn mặt ảo não cùng Tân Quảng Hiên ra khỏi Vạn Thương Minh.
“Diệp chưởng môn, có phải cảm thấy kiếm tiền khó tiêu tiền dễ không?”
Tân Quảng Hiên cười thẳng thắn.
“Đúng vậy!”
Diệp Phong gật đầu nói, cảm thấy lời này rất quen tai, giống như mấy lời Mặc Oanh từng lời.
“Kiếm được linh thạch quả thật rất khó, một cách nhanh nhất là chém giết yêu thú, bán tài nguyên với giá thấp. Nhưng mà, phương pháp này nhanh thì nhanh, nhưng cũng đi kèm với nguy hiểm cực lớn.” Tân Quảng Hiên vừa đi vừa nói.
Diệp Phong nói: “Xem tình hình thì ngươi cũng hay làm vậy.”
Tân Quảng Hiên cười: “Đó là dĩ nhiên, bọn ta thân là đệ tử tông môn, bình thường đều thường ra ngoài rèn luyện, sẽ chém giết với các loại yêu quái, nhưng mà, thương vong cũng rất lớn.”
Nói đến đây, Tân Quảng Hiên xắn ống tay áo lên, lộ ra ba vết cào nhìn thấy mà rợn người trên cánh tay.
“Những thứ này chỉ là vấn đề nhỏ, so với việc những đạo hữu ngã xuống kia, ta xem như là may mắn rồi.”
Tân Quảng Hiên thả ống tay áo xuống, thở dài.
Với việc này, Diệp Phong tỏ ý thấu hiểu.
Đừng thấy Phiêu Miểu Phái bây giờ có thể nổi sóng nổi gió, nhưng đó là vì hắn có sự giúp đỡ của hệ thống, một thân sức mạnh mạnh mẽ, có thể so với yêu quái nửa hóa hình, mới có thể đưa đệ tử đi chém yêu, tích lũy tài nguyên tu hành.
Đổi thành những môn phái khác, gặp phải một con lửng mật thì toàn tông bị diệt rồi, càng khỏi nói đến chuyện tu hành.
Hai người tiếp tục đi trên đường.
Đột nhiên Diệp Phong có cảm giác nguy hiểm ập đến.
“Cẩn thận!” Tân Quảng Hiên cũng cảm nhận được nguy hiểm, hai tay bấm quyết, ngưng tụ ra một mảng mây màu trước mặt.
Uỳnh uỳnh!
Một mũi tên đen bay đến từ xa, nhưng nơi đi qua, ngay cả người ở bên đường cũng bị cơn lốc thổi bay, có thể thấy uy lực to lớn.
Tân Quảng Hiên mạnh mẽ đẩy mây màu ngưng tụ của mình ra, hóa thành một bức màn bảo vệ chắn mũi tên phía trước.
Một tiếng “răng rắc” vang lên.
Mây màu bảo vệ bị phá vỡ, uy lực của mũi tên giảm xuống một nửa, tiếp tục bắn tới, bị Diệp Phong lấy tay bắt lấy, khoảng cách dừng lại chỉ cách đầu Tân Quảng Hiên nửa tấc.
“Nguy hiểm thật!”
Tân Quảng Hiên đổ mồ hôi lạnh, nếu không phải Diệp Phong ra tay, có lẽ hắn ta đã hấp hối ở đây rồi.
“Có người muốn ám sát ngươi?” Diệp Phong khó hiểu.
“Ta cũng không rõ lắm.” Tân Quảng Hiên lắc đầu.
Vèo!
Ngay lúc này, mũi tên thứ hai lại tập kích.
Mục tiêu lần này không phải Tân Quảng Hiên, mà là Diệp Phong!
“Ám sát trên phố, thật là to gan!”
Ánh mắt Diệp Phong lạnh đi, cầm mũi tên trong tay ném về, lấy mũi tên đánh mũi tên, “đinh”, lại quay về đường cũ, “răng rắc” vang lên, đâm trúng người đánh lén.
“Đuổi theo!”
Diệp Phong lập tức dẫn đầu, Tân Quảng Hiên nhanh chóng theo sau, người đi đường xung quanh sớm đã bị dọa té ngã trên đất, hoảng sợ run rẩy.
Cách hơn trăm mét.
Diệp Phong và Tân Quảng Hiên nhìn thấy thứ kỳ lạ bị một mũi tên ghim trên đất, lâm vào trầm lặng.
Đây là một khôi lỗi, ngoại hình giống như một con trâu con, nhưng có thể bắn ra mũi tên đáng sợ như vậy từ trong miệng, tổng cộng ba mũi, mỗi mũi đều có thể giết chết Luyện Khí tầng chín.
Nhưng mà, nó còn chưa kịp bắn ra mũi tên thứ ba đã bị mũi tên bị Diệp Phong thay đổi phương hướng ghim xuống đất, phá hư tại chỗ.
“Đây là khôi lỗi cao cấp do ‘Bách Khí Tông’ rèn ra, khởi động bằng một khối linh thạch trung phẩm, dưới cảnh giới Tụ Nguyên ít ai đỡ được.” Tân Quảng Hiên thấp giọng nói.
“Bách Khí Tông muốn ám sát chúng ta?” Diệp Phong trừng mắt.
“Hẳn là không phải, chủ doanh Bách Khí tông rèn nhiều linh khí, sau đó bán ra ngoài, không tham gia phân tranh của các đại tông môn, đây hẳn là người nham hiểm nào đó mua để ám sát chúng ta.” Tân Quảng Hiên nói.
“Lẽ nào là ông ta?” Diệp Phong lập tức nhớ đến đại trưởng lão Bá Đao Phái đi ngang qua hôm qua.
Hắn cũng cảm thấy bản thân mình không thể nào vô duyên vô cơ bị Bách Khí tông ám sát, cho nên, hơn nửa là đại trưởng lão Bá Đao Phái động tay.
“Nhưng mà, Diệp chưởng môn cũng mạnh thật nha, một chiêu đã làm hư khôi lỗi này, phải biết là, loại khôi lỗi linh khí này ít nhất có thể bán được ba trăm khối linh thạch hạ phẩm, phòng ngự cũng khiến người ta kinh ngạc.” Tân Quảng Hiên nói.
“Khôi lỗi đáng giá ba trăm linh thạch?”