Chương 72: Trảm Yêu
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Cảm nhận được giá trị danh vọng đang không ngừng tăng lên, Diệp Phong rất vui vẻ.
"Vừa trảm yêu lại vừa có thể tích lũy giá trị danh vọng, quả thực là quá tuyệt vời!"
Nghĩ đến đây, Diệp Phong một quyền đấm vào đỉnh đầu Hiệt Nham Đại Niêm, đánh cho xương cốt nó nứt toác và mất đi khí lực, rồi mới nói với các đệ tử: "Các ngươi kiểm tra xem có yêu quái nào đang lẩn trốn không."
"Vâng."
Nhóm của Mặc Oanh lập tức kiểm tra vườn trái cây.
Một số Luyện Khí sĩ cấp thấp phát hiện Diệp Phong chỉ dùng một đấm đã đánh nát vảy giáp bằng nham thạch, kinh ngạc đến mức mở to hai mắt.
"Không phải chưởng môn Phiêu Miểu Phái là phàm nhân sao?"
"Không, hắn hẳn là thể tu."
"Chẳng trách!"
Không bao lâu sau, các đệ tử kiểm tra vườn trái cây một lần và xác định không có yêu quái thứ hai.
Biết được tin tức, Diệp Phong nắm lấy đuôi Hiệt Nham Đại Niêm, kéo nó về phía bãi đất trống gần đó.
Càng ngày càng nhiều người dân trong thành nhìn thấy cảnh này, bọn họ đều giơ ngón tay cái lên với đoàn người Phiêu Miểu Phái.
Trong chốc lát, giá trị danh vọng tông môn liền từ 507 tăng lên 648, càng khiến Diệp Phong sướng đến phát điên rồi.
"Chư vị không cần lo lắng, yêu quái làm loạn trong giếng khô đã bị chúng ta giải quyết, về sau mọi người có thể tùy tiện ra vào vườn trái cây kia." Diệp Phong nói với mọi người xung quanh.
"Đa tạ các tiên sư Phiêu Miểu Phái!"
Dân thành đứng xung quanh nhao nhao cảm tạ.
Sau đó, Diệp Phong dùng một đấm đánh chết Hiệt Nham Đại Niêm, lấy đi những vật liệu hữu dụng trên người nó, những thứ còn lại thì chia cho dân thành Ngũ Thải, lại đạt được mấy chục điểm giá trị danh vọng nữa, tổng cộng đạt tới 700.
Những thứ cuối cùng, tự nhiên trở thành lương thực của Thiết Trảo Long Ưng.
"Lão bá, phụ cận này còn chỗ nào cần trừ yêu không?" Diệp Phong hỏi thăm một lão hán thiếu một cái răng cửa.
"Trong một khu rừng trúc cách Thành Đông năm dặm, mỏ đá cách cửa Thành Nam ba dặm..." Lão hán liên tục nói ra vài chỗ.
Lúc này, một nam tử nam tử râu cá trê bụng phệ chen vào nói: "Nghe nói ở chân núi phía nam mới xuất hiện một mỏ khoáng, nhưng có yêu thú lui tới, cũng có không ít tiên sư đi vào nhưng đều bị đánh ra."
Mỏ khoáng?
Diệp Phong và các đệ tử khác nhìn nhau, đều nhìn thấy sự ngoài ý muốn và vui mừng trong mắt đối phương.
Mỏ khoáng bao gồm mỏ linh thạch, mỏ vật liệu...
Mỗi một mỏ khoáng đều có giá trị liên thành, nếu như có thể kiếm được một chút chỗ tốt ở đó cũng đủ để toàn bộ môn phái vận hành một thời gian rất dài.
"Tạm thời chưa đến mỏ khoáng vội, chúng ta đi chém yêu quái làm loạn xung quanh thành Ngũ Thải trước đó, sau đó tập hợp ở trung tâm thành."
Diệp Phong bắt đầu sắp xếp kế hoạch, các đệ tử chăm chú lắng nghe.
Một canh giờ sau, mười đệ tử Phiêu Miểu Phái được chia thành ba nhóm.
Mặc Oanh mang theo Thạch Lỗi, Lý Kiều Kiều đi tới khu rừng trúc cách thành Ngũ Thải năm dặm về phía Đông, chém giết Thanh Xà Yêu chuyên ăn người qua đường.
Hoắc Vân Kiệt mang theo Long Thiên Tinh, Âu Dương Phong, Âu Dương Vũ đi tới mỏ đá cách cửa Thành Nam ba dặm, chém giết một Trư Yêu chuyên ủi người xung quanh.
Giả Vũ Lam mang theo Hạ Hà, Thu Cúc, đi đến một dòng sông cách Thành Bắc bốn dặm, chém giết Thủy Yêu gây sóng gió.
Về phần Diệp Phong, một mình đi tới một gánh hát bị bỏ hoang ở phía Tây Bắc thành Ngũ Thải, ngồi ở chỗ này một hồi, bỗng nhiên phát hiện phía sau có một làn gió thổi tới, vì thế quyết đoán xoay người, đấm một cú ra.
Phanh!
Một nữ tử mặc váy đỏ, hai chân cách mặt đất bị đánh lui vài thước, trên khuôn mặt trưởng thành quyến rũ tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"Chẳng trách ngay cả Phó Thành chủ cũng đề cử Diệp chưởng môn đến chỗ ta, thì ra ngươi là thể tu vạn người không có một."
Nói xong, nữ tử váy đỏ quyến rũ cười.
"Cung chủ Nghê Thường Cung... Sao ngươi lại ở đây?"
Diệp Phong thấy rõ người tới, nhất thời trợn tròn mắt.
Hắn nghe nói ở trong gánh hát bỏ hoang này có nữ yêu quấy phá, hành tung bí ẩn, ngày thường ngay cả Luyện Khí tầng chín cũng chưa chắc có thể làm gì nàng.
Cho nên, Diệp Phong cảm thấy nên để cho một người có giá trị nhan đại diện cho Phiêu Miểu Phái là hắn tọa trấn ở nơi đây để dẫn dụ nữ yêu trời sinh cẩn thận này ra.
Vừa rồi có làn gió thơm từ phía sau bay tới, Diệp Phong đương nhiên cho rằng là nữ yêu gánh hát hiện thân, vì thế xoay người đánh một đấm.
Ai ngờ, đối phương lại là cung chủ Nghê Thường Cung!
Diệp Phong phát hiện, phía sau cung chủ Nghê Thường Cung còn có hai vị nữ tử trung niên tay cầm gậy gỗ, bảo dưỡng khá tốt, phía sau còn có hơn mười vị nữ tử trẻ tuổi mặc váy đỏ.
Mỗi một người đều da trắng, mặt đẹp, chân dài, chỗ mi tâm còn có một đóa hồng mai, tăng thêm vài phần quyến rũ.
"Thật đúng là một đám đại mỹ nữ!" Hai mắt Diệp Phong tỏa sáng, thầm nghĩ.
Lúc trước nghe cung chủ Nghê Thường Cung khoe khoang là Nghê Thường Cung có mấy trăm mỹ nữ đệ tử, hắn vốn tưởng là gạt người, hôm nay vừa nhìn lập tức tin tưởng.
Cung chủ Nghê Thường Cung mỉm cười, nói: "Nghe nói nơi này có nữ yêu làm loạn, bổn cung chủ tự mình dẫn đệ tử đến trừ yêu, không nghĩ tới, Diệp chưởng môn lại ở chỗ này."
"Nữ yêu cấp bậc Luyện Khí tầng chín cũng cần làm trận lớn như vậy sao?" Diệp Phong âm thầm chửi bới, cảm thấy cung chủ Nghê Thường Cung có mục đích khác.
Rít!
Một cơn gió ập đến.
Trên bầu trời thành Ngũ Thải vô duyên vô cớ xuất hiện một đám mây đen, che khuất mặt trời giữa trưa, khu vực gánh hát đột nhiên trở nên âm u, giống như là có chuyện gì đáng sợ sắp xảy ra.
"Bày trận!"
Cung chủ Nghê Thường Cung chỉ vào bầu trời, ra lệnh.
Hai nữ tử trung niên cầm gậy gỗ phía sau lập tức tản ra, phân biệt đứng ở hai bên Nam Bắc khu gánh hát bỏ hoang, cách nhau ba mươi thước.
Hơn mười nữ đệ tử khác cũng đều bắt đầu hành động, đứng ở các vị trí khác nhau, hai tay không ngừng bấm niệm pháp quyết.
Diệp Phong kinh ngạc phát hiện, ngoại trừ cung chủ Nghê Thường Cung, trên người những nữ tử khác đều bắt đầu phát ra ánh sáng và những đường vân phát sáng huyền bí, tạo thành một cái vòng bảo hộ phát sáng hình bán cầu có đường kính trăm thước, che kín gánh hát lại.
"Nghiệt đồ, còn không hiện thân?"
Cung chủ Nghê Thường Cung bỗng nhiên quát lớn.