Chương 73: [Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Ngũ Nguyên Linh Châu

Phiên bản dịch 6213 chữ

Chương 73: Ngũ Nguyên Linh Châu

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Thanh âm vừa phát ra, phong vân biến hóa, làm cho mặt đất bắt đầu vỡ vụn, có vô số khí đen từ khe nứt tuôn ra, hóa thành một bóng nữ tử áo đỏ mờ ảo, tóc dài xõa tung.

"Người này là đệ tử Nghê Thường Cung?" Diệp Phong đứng ở giữa trận pháp, vẻ mặt mộng bức.

"Ha ha ha!"

Nữ tử áo đỏ bỗng nhiên cất tiếng cười to: "Cung chủ, ta chẳng qua chỉ cầm Ngũ Nguyên Linh Châu đi, không cần phải huy động nhân lực mang theo hai vị trưởng lão và các sư muội tới bắt ta đâu."

"Giao Ngũ Nguyên Linh Châu ra, bổn cung chủ có thể tha cho ngươi một mạng." Cung chủ Nghê Thường Cung vung tay áo lên, nói.

"Cung chủ, ta đã luyện hóa Ngũ Nguyên Linh Châu, không thể nào trả lại cho ngài được, hơn nữa... Đây chính là một linh khí trung phẩm, có nó, ta cũng chưa chắc đã yếu hơn ngươi đâu!"

Nữ tử áo đỏ há miệng phun ra một viên bảo châu màu đỏ to bằng ngón tay cái, tỏa ra khí tức nặng nề, ngay cả Diệp Phong cũng cảm thấy áp lực rất lớn.

"Đây là linh khí trung phẩm sao?"

Ánh mắt Diệp Phong chợt lóe.

Linh khí chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, thích hợp sử dụng ở cảnh giới Luyện Khí, Tụ Nguyên, Linh Hải.

Bình thường, linh khí trung phẩm phải ở cảnh giới Tụ Nguyên mới có tư cách sử dụng, uy lực vượt xa linh khí hạ phẩm, ẩn chứa rất nhiều năng lực huyền diệu.

"Ngươi dám dùng Ngũ Nguyên Linh Châu để cắn nuốt hồn phách của nhiều sinh linh vô tội như vậy, quả thực là muốn chết!" Cung chủ Nghê Thường Cung giận dữ trừng mắt hạnh, lớn tiếng ra lệnh: "Đệ tử Nghê Thường Cung nghe lệnh, trấn trụ nghiệt đồ này cho ta!"

"Vâng."

Nữ đệ tử Nghê Thường Cung đồng thanh đáp, giọng nói dịu dàng truyền đi rất xa, khiến cho cả thành chú ý.

Bên ngoài Thành Đông, Thành Bắc, Thành Nam, Mặc Oanh, Hoắc Vân Kiệt, Giả Vũ Lam và các đệ tử khác đã chém chết yêu quái làm loạn, quay đầu lại nhìn, đúng lúc bị động tĩnh trong thành hấp dẫn.

"Không tốt, hình như chưởng môn đang ở đó!"

"Chẳng lẽ là người của tông môn khác động thủ với chưởng môn?"

"Mau chạy tới trợ giúp đi!"

Tim các đệ tử đập mạnh, vội vàng chạy về.

Trong thành Ngũ Thải.

Diệp Phong đứng thẳng tại chỗ, không chạy cũng không ra tay.

Rất rõ ràng, cung chủ Nghê Thường Cung gióng trống khua chiêng tới đây là vì muốn bắt tên phản đồ là nữ tử áo đỏ này và đoạt lại linh khí trung phẩm Ngũ Nguyên Linh Châu.

Về phần hắn, chỉ là người ngoài cuộc.

Cho nên, Diệp Phong mang vẻ mặt bình tĩnh đứng im tại chỗ, lẳng lặng nhìn nội bộ Nghê Thường Cung tranh đấu.

Về phần rời đi, tạm thời không có khả năng.

Dù sao, hắn đang ở trong đại trận của Nghê Thường Cung, muốn chạy thì nhất định phải phá vỡ trận pháp, nhưng nếu làm như vậy lại chính là đối nghịch với Nghê Thường Cung.

Vù!

Lúc này, theo đại trận bộc phát, uy áp mạnh mẽ quét mạnh ra, ngưng tụ thành một bàn tay to chộp về phía nữ tử áo đỏ ở giữa không trung.

"Cung chủ, ngươi căn bản là không thể phát huy được uy lực chân chính của Ngũ Nguyên Linh Châu, cho ta dùng thì có làm sao chứ?"

Nữ tử áo đỏ cất tiếng cười to, hai tay bấm niệm pháp quyết, Ngũ Nguyên Linh Châu phát ra ánh sáng chói mắt, hình thành một lá chắn bảo vệ màu đỏ đường kính ba thước, bảo vệ nàng ở trong đó.

Mặc kệ đại trận uy áp chồng lên nhau như thế nào thì nữ tử áo đỏ đều bất động như núi.

Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mái tóc dài xõa ngang eo đều bị rơi ra phía sau, để lộ một gương mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt.

Cho dù không có trang điểm, cũng là trời sinh quyến rũ.

"Một muội tử xinh đẹp như vậy, nhưng kết quả lại là một tên phản đồ." Diệp Phong nhìn nữ tử áo đỏ, cảm thấy có chút đáng tiếc.

"Ngũ Nguyên Linh Châu là bảo vật truyền thừa của Nghê Thường Cung chúng ta, đã trải qua mấy đời cung chủ tẩm bổ, há có thể để cho một đệ tử cỏn con như ngươi khống chế?"

Cung chủ Nghê Thường Cung lớn tiếng quát lớn, nhìn đệ tử đang thi triển đại trận, thần sắc không vui, nói: "Chưa ăn cơm sao? Dùng sức!"

"Vâng."

Đệ tử Nghê Thường Cung đổi thành một tay bấm niệm pháp quyết, tay kia lấy ra một mảnh vỡ, ném lên giữa không trung, lắp thành một cái đĩa bạch ngọc, trong phút chốc tách ra thành vô số lưỡi dao phát sáng, bổ vào lá chắn của Ngũ Nguyên Linh Châu, làm nó kịch liệt vặn vẹo.

Nữ tử áo đỏ phải tiếp nhận áp lực rất lớn, hai tay nổi đầy gân xanh, áo bào cũng đều vỡ vụn.

Chỉ nghe "Xoạt xoạt" một tiếng.

Cuối cùng lá chắn Ngũ Nguyên Linh Châu cũng vỡ vụn, nữ tử áo đỏ hộc máu bay ngược ra ngoài, không lệch chút nào mà rơi xuống trước mặt Diệp Phong.

Giờ khắc này, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Từ trong mắt nữ tử áo đỏ, Diệp Phong lần lượt nhìn thấy sự không cam lòng, kinh ngạc, sửng sốt, trêu tức..., trong lòng bỗng có cảm giác không ổn.

"Mẹ nó chứ, ta hoài nghi nàng muốn làm gì ta!"

Diệp Phong vội vàng lui về phía sau.

"Ta không có cách nào để độc chiếm Ngũ Nguyên Linh Châu, nhưng Nghê Thường Cung cũng đừng mơ lấy lại được nó!"

Nữ tử áo đỏ gầm thét, bỗng nhiên vươn tay điểm vào mi tâm của mình, dính một giọt máu tím, lại nhanh chóng viết ra một ký hiệu cổ quái ở bên ngoài Ngũ Nguyên Linh Châu, rồi ném về phía Diệp Phong.

"Di Hồn Chú!"

Sắc mặt cung chủ Nghê Thường Cung đại biến, tay điểm một phát, chân nguyên trên người ngưng tụ thành một vệt sáng chém ra, kết thúc tính mạng nữ tử áo đỏ.

Nhưng mà Ngũ Nguyên Linh Châu đã đập vào mi tâm Diệp Phong, sau đó trượt xuống, bị hắn dùng tay tiếp được.

"Vừa rồi ta vậy mà lại hơi hoảng hốt."

Diệp Phong nhìn Ngũ Nguyên Linh Châu đầy vết nứt trong lòng bàn tay, phát hiện trong quá trình nó đập về phía mi tâm, trong nháy mắt hắn có hơi hoảng hốt, cho nên không hề né tránh.

Về phần hiện tại, Diệp Phong cảm thấy mình và Ngũ Nguyên Linh Châu đã hình thành mối liên hệ đặc biệt, giống như là trở Thành chủ nhân của nó.

"Đáng chết!"

Cung chủ Nghê Thường Cung nhìn nữ tử áo đỏ đã tắt thở, lại nhìn Ngũ Nguyên Linh Châu bị Diệp Phong cầm, tức giận không chỗ phát tiết.

"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Diệp Phong hỏi, thuận tiện đưa Ngũ Nguyên Linh Châu cho cung chủ Nghê Thường Cung.

Sắc mặt cung chủ Nghê Thường Cung có chút khó coi, không tiếp nhận Ngũ Nguyên Linh Châu mà chỉ nói: "Nghiệt đồ này thi triển Di Hồn Chú, chuyển quyền sở hữu Ngũ Nguyên Linh Châu lại cho ngươi, trừ phi ngươi chết, nếu không những người khác đều không thể cướp đi Ngũ Nguyên Linh Châu."

Bạn đang đọc [Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    218

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!