Chương 74: Kết quả không tưởng tượng nổi
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
"A!"
Diệp Phong giật nảy mình, rất lo lắng cung chủ Nghê Thường Cung "giết người đoạt bảo", thiếu chút nữa ném Ngũ Nguyên Linh Châu ra ngoài.
"Chưởng môn sư thúc, ngài không sao chứ?"
Lúc này, ở nơi xa truyền đến tiếng la hét của Lý Kiều Kiều.
Diệp Phong cùng những người khác nhìn về phía phát ra tiếng, chỉ thấy Mặc Oanh, Lý Kiều Kiều, Hoắc Vân Kiệt và các đệ tử khác đang đi đến, trong tay đều cầm yêu quái bị Phược Linh Sách trói lại.
Rất hiển nhiên, các đệ tử đều đã hoàn thành nhiệm vụ.
Các đệ tử nhìn thấy Diệp Phong đứng trong đại trận, xung quanh tất cả đều là người của Nghê Thường Cung, nhìn qua như bị vây công, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ lo lắng.
"Đừng hòng ra tay với chưởng môn sư thúc của chúng ta!" Thạch Lỗi không nói hai lời, thúc dục Huyền Quy thuẫn, chắn ở phía trước.
Bang!
Mặc Oanh không nói, nhưng phi kiếm đã ra khỏi vỏ.
Tất cả đệ tử còn lại đều thi triển pháp thuật, bộ dáng như muốn liều mạng với Nghê Thường Cung.
Sắc mặt đệ tử Nghê Thường Cung khẽ biến, tất cả đều xoay người nhìn chằm chằm đệ tử của Phiêu Miểu Phái, bầu không khí đôi bên nhất thời tăng lên đến trình độ giương cung bạt kiếm.
"Còn không thu hồi đại trận, chẳng lẽ các ngươi muốn động thủ với Diệp chưởng môn của Phiêu Miểu Phái sao?"
Lại nghe cung chủ Nghê Thường Cung lớn tiếng quát lớn, không chỉ đệ tử môn hạ kinh ngạc mà ngay cả Diệp Phong và đệ tử Phiêu Miểu Phái cũng cảm thấy khó hiểu.
"Vâng, cung chủ."
Tuy rằng trong lòng có nghi hoặc, nhưng hai vị trưởng lão và hơn mười nữ đệ tử của Nghê Thường Cung vẫn thu hồi đại trận, chia làm hai hàng đứng ở phía sau cung chủ Nghê Thường Cung, hơi cúi đầu.
"Cung chủ không có ý định giết ta đoạt bảo sao?" Diệp Phong nhíu mày hỏi.
"Diệp chưởng môn nói cái gì vậy, bổn cung chủ làm sao có thể giết ngươi?" Cung chủ Nghê Thường Cung nở nụ cười: "Mặc dù Ngũ Nguyên Linh Châu là bảo vật trấn cung của Nghê Thường Cung chúng ta, nhưng bản thân nó cũng chỉ có giá trị hai nghìn viên linh thạch hạ phẩm, vì cái này mà trở mặt với Diệp chưởng môn thì không đáng."
"Hai nghìn viên linh thạch?"
Tay cầm Ngũ Nguyên Linh Châu của Diệp Phong nhịn không được mà run lên một cái, thầm nghĩ thứ này thật đúng là một củ khoai lang nóng bỏng tay.
"Chỉ là dù sao đây cũng là bảo vật trấn cung của Nghê Thường Cung chúng ta, nếu cứ như vậy mà bị Diệp chưởng môn mang đi, bổn cung chủ không cách nào bàn giao với liệt tổ liệt tông được." Cung chủ Nghê Thường Cung bỗng nhiên nói.
"Phiêu Miểu Phái chúng ta quá nghèo, tạm thời không trả nổi hai nghìn viên linh thạch." Diệp Phong vội vàng lắc đầu.
Cung chủ Nghê Thường Cung lắc đầu, nói: "Bổn cung chủ cũng không thiếu chút linh thạch này, chỉ cần Diệp chưởng môn kiêm nhiệm vị trí trưởng lão truyền công của Nghê Thường Cung chúng ta, chuyên môn dạy đệ tử môn hạ thì khoản nợ này liền có thể xóa bỏ."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Nhất là trưởng lão và đệ tử của Nghê Thường Cung, tất cả đều ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Diệp Phong.
Một phàm nhân nhân cũng có thể dạy pháp thuật?
Nhưng mà đây là quyết định của cung chủ, các nàng không dám phản đối, thậm chí ngay cả thở cũng không dám thở một cái.
"Ta cảm thấy, vẫn là bỏ ra hai nghìn viên linh thạch mua Ngũ Nguyên Linh Châu thì hơn!" Diệp Phong không muốn sinh thêm chuyện.
Cung chủ Nghê Thường Cung thu hồi nụ cười trên mặt, nói: "Diệp chưởng môn không cần gấp gáp cự tuyệt, cái gọi là trưởng lão truyền công chỉ là chức vụ tạm thời, sẽ không hạn chế tự do của ngươi, ta hy vọng Diệp chưởng môn vẫn nên suy nghĩ thật kỹ! Nghĩ thông suốt thì lúc nào cũng có thể đến Nghê Thường Cung tìm ta."
Dứt lời, cung chủ Nghê Thường Cung phất ống tay áo một cái, một dải vải đỏ từ từ bay ra, trải ra đến rộng ba thước, dài mười lăm thước, mang theo trưởng lão và đệ tử Nghê Thường Cung nhẹ nhàng rời đi.
"Cứ như vậy mà kết thúc?"
Thạch Lỗi khiêng Huyền Quy Thuẫn hình mai rùa, trừng mắt, nhìn theo đám người Nghê Thường Cung đã đi xa.
Những đệ tử khác đều cho rằng sẽ phải đại chiến một hồi, chuẩn bị tốt sẽ bị trọng thương, nhưng không nghĩ tới, đôi bên căn bản không hề đánh nhau.
"Ta cũng cảm thấy rất kỳ quái." Diệp Phong thì thầm.
Nếu đổi lại là một môn phái hung ác một chút, phát hiện bảo vật trấn phái rơi vào tay người khác là đã sớm trực tiếp ra tay rồi, không có khả năng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy đâu.